
ong túi
ra hai tấm vé xem ca nhạc, tờ vé đã bị hắn nắm đến hoàn toàn mất hết hình dạng,
tuy có chút đáng tiếc, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn để cô ấy đi xem ca nhạc
cùng người đàn ông khác.
Xem ra không thể phớt lờ cái gã đàn ông tên là Liêu
Khả Nham kia, địa vị đối phương cũng không nhỏ, hắn còn nhớ rõ người này bộ
dạng thư sinh chững chạc, ăn nói tài giỏi, gia cảnh cực tốt, trước mắt đang
cùng hẹn hò với Lục Tiểu Phong. Theo hắn quan sát thì mỗi tuần bọn họ đều tranh
thủ thời gian gặp gỡ, nhưng nếu nói họ là bạn trai bạn gái lại có vẻ không đủ
thân mật. Thái độ Lục Tiểu Phong luôn không rõ ràng, lấy tính cách của cô ta sẽ
không hay tùy tiện ra ngoài cùng đàn ông, chẳng lẽ quan hệ thật sự của bọn họ
là như thế? Tô Trí Nhược suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng phát bực, trước kia
hắn không đem Liêu Khả Nham để vào trong mắt, nhưng mà hiện tại xem ra bởi vì
người đàn ông này hắn sẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất đời người.
Tô Trí Nhược còn đang ở đó miên man suy nghĩ một mình,
Lục Tiểu Phong đã bưng bát đĩa đi tới. Tô Trí Nhược lập tức giả chết, Lục Tiểu
Phong ngồi vào bên giường, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Có thể ngồi dậy không?”
Tô Trí Nhược gắng gượng lật người, nhích dần hướng lên
trên, Lục Tiểu Phong đem gối dựa sau lưng anh ta, cầm bát đũa đưa cho anh ta,
Tô Trí Nhược khôn đón, cau mày cứ ấn dạ dày xuống không động đậy, mắt hồ ly nửa
nhắm nửa mở, ánh mắt có chút đáng thương. Lục Tiểu Phong ngẩn ra sau đó lập tức
hiểu ý, nàng múc một muôi, nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng, đưa tới bên miệng Tô
Trí Nhược: “Chỉ là cháo hoa, bên trong có cho thêm ít ruốc thịt, lấy trình độ
trước mắt của tôi không thể nấu cháo thịt hay cháo trứng được.”
Tô Trí Nhược không nói gì, im lặng ăn một ngụm này.
Lục Tiểu Phong tiếp tục múc muôi thứ hai lên để nguội,
hỏi: “Cũng tạm chứ?”
Tô Trí Nhược nói một câu dễ nghe hiếm thấy: “Uhm, cũng
tạm.”
Một bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Lục Tiểu Phong thu
dọn bát đĩa xong, lại lấy ra một cốc nước mật ong nong nóng: “Uống chút đi.”
Tô Trí Nhược lại nhấp một hớp, Lục Tiểu Phong vẫn cầm
trên tay, tầm mắt liếc hướng lên trên người Lục Tiểu Phong: “Tại sao cô phải ăn
mặc thế này? Không biết hôm nay trời rất lạnh sao, còn mặc ít như vậy.”
Lục Tiểu Phong cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên chính
người mình, nói: “Tôi nghĩ nếu như đi xem ca nhạc chắc hắn phải mặc cẩn thận
một chút, cho nên sẽ mặc cái này. Có phải rất kỳ quái hay không? Cái này coi
như là quần áo tương đối cẩn thận của tôi, rất lâu rồi không có mặc qua.”
“Vì đi hẹn hò có cần phải mặc thành như vậy không, đi
thay đồ nhanh, mắt thẩm mỹ của cô thật sự làm cho người ta không dám gật bừa.”
Tô Trí Nhược cố tình chê. “Hai ngày nữa tôi dẫn cô đi mua quần áo.”
“Cái anh này, miệng vừa mới nói tốt một chút lại bắt
đầu rồi đó. Còn nữa, vì sao tôi phải đi mua quần áo với anh.”
Tô Trí Nhược thản nhiên trả lời: “Bởi vì mắt thẩm mỹ
của tôi tương đối tốt.”
“Anh thật đúng là…”
“Ôi chao ơi, lại đau.” Tô Trí Nhược cố tình đánh trống
lảng.
Lục Tiểu Phong không chút thông cảm: “Xem đó, báo ứng
đến đó.”
Ngoài miệng nói như vậy, Lục Tiểu Phong vẫn lấy một
cái gối ôm đặt trên bụng Tô Trí Nhược: “Ôm chặt nó trên dạ dày, như vậy sẽ đỡ
một chút, khi tôi đau bụng làm như vậy đều có tác dụng.”
Tô Trí Nhược nhướng mày: “Tôi không cần. Lúc trước tôi
đau bụng, mẹ của tôi đều mát xa giúp tôi.” (ôi
sặc =)), đây gọi là được nước lấn tới a)
Lục Tiểu Phong sửng sốt: “Cái gì?”
Tô Trí Nhược không chịu buông tha: “Nếu không có ai
giúp tôi mát xa sẽ đau rất lâu. A, lại đau, a, đau chết…” Tô Trí Nhược một bên
kêu, một bên trộm nhìn sắc mặt Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong coi như hiểu rõ nếu anh ta không đạt
được mục đích sẽ không bỏ qua, nhưng mà nàng hiện đang không có biện pháp gì
với anh ta, từ chối một hồi, nàng đành phải nói: “Vậy anh nhắm mắt lại.”
Tô Trí Nhược rất nghe lời, lập tức nhắm mắt lại.
Tay Lục Tiểu Phong đặt ở trên bụng Tô Trí Nhược nhe
nhàng ấn ấn: “Nơi này đau không?”
“Không phải, xuống dưới một chút nữa.”
“Nơi này?”
“Cũng gần gần như thế.”
Lục Tiểu Phong từ từ, nhẹ nhàng mát xa ở chỗ đó theo
nhiều kim đồng hồ, bên trong phòng lập tức yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng nhẹ
nhàng rất nhiều, hơi thở trong lúc đó cũng có chút dịu dàng không nói nên lời,
khéo léo quẩn quanh trong lòng người. Lục Tiểu Phong giương mắt nhìn Tô Trí
Nhược, bởi vì ban nãy khó chịu mà trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút tính trẻ
con, lông mi dài đáng ngạc nhiên, tôn lên độ cong hoàn mỹ, chỉ cần anh ta mở
mắt ra liền sẽ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp lại sắc bén, so với màu đen nhạt hơn
một chút, lại so với màu nâu thẫm hơn một chút, bên trong giấu đi sức hấp dẫn.
Nàng thích nhất ánh mắt của anh ta, lại thường xuyên không dám đối diện cùng
nó.
Một người đàn ông có thể lớn lên nhìn đẹp như vậy thật
đáng ghen tị, nếu tính tình anh ta tốt hơn một chút nhìn chung liền hoàn mỹ.
Thời gian yên tĩnh rất lâu, động tác tay của Lục Tiểu
Phong càng lúc càng nhẹ, Tô Trí Nhược nhắm mắt lại không có phản ứng gì, nàng
rón rén đứng dậy, b