
được người nào thích hợp hơn em, em có thể nhận
lời giúp anh được không?”, nhìn thấy tôi có chút do dự, Mậu Nhất bèn nói tiếp.
Nếu như em đồng ý với yêu cầu này của anh thì anh có thể đáp ứng yêu cầu làm bạn trai thế thân một ngày cho em không? À, không, không đúng,
có thể nhận lời làm bạn trai của em được không?
Tôi ngây người ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của Mậu Nhất. Cố lấy hết
dũng khí, tôi định mở miệng nói ra những lời trái tim muốn nói.
“Hội trưởng, em muốn…’
“Reng….reng…reng….”
Cái chuông chết tiệt! đúng lúc tôi hít thở thật sâu để lấy bình tĩnh nói ra điều muốn nói thì nó lại kêu lên mới tức chứ! Đã thế cả cái lớp
học này còn nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói: “Ê cỏ dại, hãy biến
đi!”.
“Tiểu Vũ, mau về lớp đi! Mậu Nhất, cậu yên tâm, Tiểu Vũ nhà ta nhất
định sẽ đồng ý mà!”, Mê Cúc đứng bên cạnh nháy mắt với Mậu Nhất rồi vừa
đẩy tôi ra ngoài phòng học vừa tổng kết lại cuộc nói chuyện ban nãy.
“Nhưng mà tôi….”, mục đích đến đây của tôi vẫn chưa nói ra, vấn đề
của tôi còn chưa được giải quyết. Nhưng xem ra tốt nhất tôi không nên ở
lại cái lớp này thêm nữa.
“Mê Cúc, nhưng mà tôi đến tìm hội trưởng Mậu Nhất là để nhờ anh ấy làm bạn trai thế thân của tôi mà!”
Đứng trước cửa lớp, tôi không thể nhẫn nại thêm được nữa nên đã nói nhỏ với Mê Cúc điều cần phải nói.
“Cái gì? Cậu định nhờ Mậu Nhất làm…”, Mê Cúc trợn tròn mắt, thốt lên.
“Ấy…”, những tia nhìn hắc ám đang dồn về phía tôi. Cái con ranh này, sao mà lớn tiếng quá vậy? Cứ như là muốn cho cả làng cùng biết bí mật
này ấy! Cũng may là tôi có võ, chỉ cần nghiêng người một cái là tôi đã
kịp bịt chặt miệng cô ấy lại. Nếu không nhanh chắc cô ấy đã hét tướng
lên khiến cho ai ai cũng biệt chuyện mất mặt này của tôi rồi!
“Xin cậu đấy Mê Cúc, chuyện xấu hổ như vậy, cậu có thể nói nhỏ một
chút được không?”, tôi đưa mắt nhìn khắp lượt các học sinh đang ngồi
trong lớp. May quá, họ đang mải mê với việc riêng của mình, không ai để ý đến tôi hết. “Chuyện mất mặt này mà cậu dám thét lên như vậy trước bàn
dân thiên hạ à? Cậu không sợ ngày mai tôi khỏi dám đến lớp luôn sao?
Tôi…”
“Em này hình như không phải là học sinh lớp ta thì phải? Chuông vào
lớp đã kêu từ lâu rồi, sao em vẫn còn chưa đi?”, tôi còn chưa kịp nói
hết thì đã nghe thấy tiếng thầy giáo của lớp quyến rũ vang lên bên tai.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thầy như đang muốn nói: “Em là một học sinh hư”.
“Em ở lớp nào? Tên là gì? Đưa thẻ học sinh ra đây tôi xem nào!”
Oái…
“Thưa thầy, em đi ngay đây mà!”, tôi cười nhạt, cúi đầu chào thầy
rồi định chuồn cho nhanh, nào ngờ cái thẻ học sinh phản chủ treo trên
ngực áo lại rơi bộp xuống đất.
“Lâm Xuân Vũ? Mưa xuân trong rừng cây à?”, thầy giáo nhặt tấm thẻ học
sinh của tôi lên, giơ ra trước mặt và nói bằng giọng hài hước.
Mưa xuân trong rừng cây…
Những ánh mắt chế nhạo đổ dồn về phía tôi. Thậm chí tôi còn nghe
thấy loáng thoáng những trận cười chế giễu của đám học sinh trong lớp.
Tôi cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn vào đám học sinh trong lớp
nữa, nhất là hội trưởng Mậu Nhất, người mà tôi đang để ý đến…Hu hu
hu…thật là quá mất mặt!
“Mê Cúc, tôi đi trước đây!”, nói dứt lời, tôi liền chạy một mạch về lớp.
Trên thế gian này, còn gì đau khổ hơn là lấy hết dũng khí để thổ lộ
tình cảm với người ta mà cuối cùng vẫn không thể không nén lại trong
lòng, lặng lẽ mang nỗi niềm sâu kín trở về trong tình trạng vẫn còn
“nguyên đai nguyên kiện”?
Trời ơi, lần này mình phải làm thế nào đây?
Đừng nói trước bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi có thể tìm được một người
bạn trai phù hợp, thoát khỏi kiếp nạn đính hôn với Phác Tùng Bình mà
ngay cả cửa ải ngày mai của con ranh Lí Thu Sương này cũng khó mà vượt
qua.
Lẽ nào tôi thực sự không có duyên với bọn con trai sao? Hu hu hu…
Tôi chán nản đeo cặp lên vai, thở dài ngao ngán đi về nhà.
“Này chị cả!”, phía trước vang lên giọng nói vui vẻ quen thuộc.
Zoey, không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đang gọi tôi chính là người bạn thân cùng lớp, Zoey.
“Zoey, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi giống
như đám nhóc tì ở Vũ Chi Nhai chứ. Cậu phải gọi tôi là…”, tôi ngẩng đầu
lên, những lời đang định nói liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn
lại.
Thiếu nữ đang đứng trước mặt tôi, mái tóc dài, đen óng ả ngày hôm
qua nay bỗng dưng trở thành một mái tóc ngắn, uốn lọn sóng, màu vàng
rực. Đôi mắt màu đen hôm qua nay cũng trở thành màu xanh nước biển.
Cái gì mà hôm qua với chả hôm nay, nghe tôi nói như vậy, 99% là bạn
cho rằng dây thần kinh của tôi có vấn đề. Nhưng mà tôi xin thề, những
điều tôi nói hoàn toàn là sự thực!
Cô gái xinh đẹp có hình dạng như búp bê Barbie trước mặt tôi đây tên là Zoey, là bạn thân cùng lớp với tôi, đặc điểm lớn nhất của cô ấy là
thích tự ý thay đổi dung nhan của mình, thường xuyên đổi kiểu tóc, màu
tóc, màu mắt, còn đặc biệt thích trang điểm cho mình trông giống các
nhân vật hoạt hình nữa.
Nghiêm túc mà nói thì Zoey cũng là một nhân vật thần bí trong trường của chúng tôi.
Nguyên nhân là do: không ai biết tên thật và lai lịch thực sự,