
iểu Sanh đã với không
tới ngọn cây, cô thật không nghĩ rằng một gốc hoa hướng dương cũng có thể cao
lớn đến như vậy, phải kiễng mũi chân mới có thể thấy được bông hoa đang từ từ
hình thành kia.
Mỗi ngày khi bước qua
sân, Tiểu Sanh đều phải liếc mắt nhìn một cái, có khi một ngày phải nhìn đến
vài lần, nhìn nhiều như vậy nhưng bông hoa kia ngược lại cũng không nở ra, bộ
dạng không muốn nở ra như vậy đúng là làm cho người khác sốt ruột.
Trời tháng năm đã dần dần
có hương vị của mùa hè, thời tiết cũng càng ngày càng thay đổi nhanh hơn. Hôm
nay ban ngày trời còn rực rỡ ánh nắng, đến buổi tối đã nhanh chóng trở nên âm
u.
“Trời sắp mưa sao?” La
Tiểu Sanh vừa ngẩng đầu nhìn đám mây đen đang bao phủ bầu trời, vừa tự nhủ.
“Đúng vậy, trời sắp mưa.”
“Ai? Ai ở đây vậy?” Cô
bỗng giật mình, nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người
Mấy ngày nay chỉ lo vẽ tranh,
cô mệt mỏi quá rồi sao?
La Tiểu Sanh nghĩ đó chỉ
là ảo giác, cô quyết định đi ngủ sớm.
Trước khi vào nhà, cô
nhìn thoáng qua cây hoa hướng dương ở góc sân. Trong màn đêm, thân cây vẫn
thẳng tắp như cũ, chỉ có lá là rủ xuống một chút, có lẽ nó cũng cần phải nghỉ
ngơi.
“Ngủ ngon.” Cô nói với nó
rồi sau đó đi thẳng vào phòng.
“Ngủ ngon.” Trong khoảng
sân trống trải giọng nói kia lại vang lên. Một cơn gió thổi qua, thanh âm tản
ra rồi biến mất trong bóng đêm vô tận.
Đến đêm, quả nhiên trời
mưa.
Nước mưa rớt xuống trước
mái hiên, âm thanh tí tách mang theo tiết tấu… đây là do La Tiểu Sanh mất một
hồi lâu mới nghe ra được.
Dần dần, cơn mưa to lên,
gõ ở trên mái hiên cũng không còn là những tiếng lộp độp nữa, tiếng mưa rơi bắt
đầu trở nên ồn ào, xen lẫn với tiếng gió gào thét, có chút giống như tiếng khóc
của người con gái giữa lúc đêm hôm vắng vẻ an tĩnh như thế này quả là có chút
sợ hãi.
La Tiểu Sanh trở mình,
đem chăn quấn chặt.
Hoa hướng dương!
Trong đầu cô bỗng nhiên
hiện lên hình ảnh gốc cây sừng sững kia, gió lớn như vậy, nó có bị thổi gãy hay
không? Mới vừa rồi, tinh thần của nó dường như không tốt lắm, mưa lớn thế này
liệu nó chống đỡ nổi không?
Cô càng nghĩ càng lo
lắng, mò mẫm bật đèn. Đèn này vẫn là kiểu dáng của mười mấy năm trước, ánh sáng
rất yếu, ánh đèn phát ra lờ mờ. Ở bên ngoài, tiếng mưa gió gầm gừ, dường như
bất cứ lúc nào nó cũng có thể dập tắt ánh đèn ấy.
La Tiểu Sanh đứng lên,
tiện tay lấy áo khoác vào người, đi dép lê xuống lầu.
Cái cầu thang này cũng đã
cũ lắm rồi, dẫm lên trên phát ra những tiếng kèn kẹt, bậc thang cũng tương đối
cao, ánh sáng lại mờ mịt như thế, mỗi bước đi như thể chìm vào khoảng không.
Trong lòng cô chỉ mải lo
lắng cho gốc hướng dương kia, bước chân có chút vội vàng, không cẩn thận bước hụt,
ngã lộn xuống dưới.
Cái thang phát ra những
tiếng động nặng nề, cuối cùng tất cả những thanh âm đó đều chìm vào trong bóng
tối.
“Tiểu Sanh, mau tỉnh
lại!” Dưới ánh sáng mờ, có giọng nói không ngừng gọi tên cô.
Người nào? Cô thử mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được.
“Tiểu Sanh, Tiểu Sanh…”
Tia nắng ban mai chiếu
vào qua khe hở của cửa sổ, vừa vặn có một tia sáng chiếu vào mắt cô. Bịánh sáng chói chiếu vào, Tiểu Sanh liền mở mắt ra mang theo chút ít mê muội. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô
chính là cái cầu thang gỗ cũ kĩ, trừ bỏ nó ra không có một bóng người.
La Tiểu Sanh đứng dậy,
trừ có chút đau nhức ởcổ còn ở các nơi khác cũng không có việc gì. Té
xuống từ cầu thang cao như thế mà chỉ bị có vậy, có thể nói là một kì tích.
Kỳ tích?
Bỗng nhiên bên tai cô
không ngừng vang lên tiếng vọng của giọng nói kia, chân thật như vậy, giống như một khắc trước vẫn còn nghe thấy, thếmà mở mắt ra liền không có gì cả.
Chân thật như vậy, quả thật không hề giống bịhoang tưởng, cô nhịn
không được đưa mắt nhìn quanh.
Bốn phía không một bóng
người, cô lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật
quá buồn cười. Cô ở chỗ này hơn ba tháng rồi, ngay cả một đứa trẻ hàng xóm còn không có thì sao có thể có người lạ thình lình xuất hiện, lại còn gọi được cả tên của cô?
Tiểu Sanh lấy lại bình
tĩnh, đưa tay đẩy cửa ra, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu rọi
loang lổ trên mặt đất tràn vào như hồng thủy, sáng rọi cả sàn nhà. Quả nhiên là thời tiết tháng
năm, tối hôm qua còn mưa to gió lớn như thế mà sáng sớm hôm nay mặt trời đã lại xuất hiện. Sân còn chưa khô, trên
ngọn cỏ hay trên mái hiên tất cả đều dính một tầng hơi nước, ngay cả ánh mặt trời dường
nhưcũng có chút ướt át.
Cô chợt nhớ tới cây hoa hướng dương, vội quay đầu nhìn lại, thoáng chốc ngây dại…
Một màu vàng rực đập vào
mắt cô, trên ngọn cây cao, bông hoa hướng về phía mặt trời, nở rộ. Ánh mặt trời rắc trên cánh hoa, trên nhụy hoa, trên bề mặt lá, ánh qua giọt sương, rạng rỡ loang loáng…
Trải qua một đêm mưa gió,
nó thực sự đã nở rộnhư một kỳ tích, điều này đủ để làm lòng người rung động.
La Tiểu Sanh vừa mừng vừa
sợ, nhanh chóng chạy tới, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ quan sát đóa hoa mới nở kia. Tối hôm qua, mưa gió như vậy cũng không phá hỏng được nó, chỉ đánh gãy mất một vài
chiếc lá lá