
Có! Rất nhiều rất nhiều, nhưng không nên tồn tại loại cảm giác đó.
“Không có.” Cô ăn ở hai lòng nói.
Anh đột nhiên dùng sức lôi kéo, Khả Na bị anh kéo vào trong ngực, muốn tranh cũng không được.
“Em đã là một cô gái vô tâm, anh cần gì phải đối với em quá mức cẩn thận? Trong lòng em, anh vĩnh viên vẫn kém với cái người trong nhật ký của em.”
“Anh xem trộm nhật ký của em?” Khả Na cao giọng nói.
“Tại sao anh không thể xem? Em là người của anh, anh có quyền nhìn tất cả mọi thứ của em, thậm chí em căn bản không nên có bí mật.”
“Em không phải của anh.” Khả Na lớn tiếng nói.
“Vậy sao? Anh liền cho em tận mắt thấy, thân cảm thụ, có lẽ em sẽ nhận ra.” Trong mắt Đông Lôi loé ra tia nguy hiểm.
“Không….”
“Anh vốn không muốn cho em biết anh nhìn lén nhật ký của em, bởi vì em chán ghét anh như vậy, nếu như em biết, nhất định em còn chán ghét anh, cự tuyệt anh hơn.”
“Không sai, hiện tại em rất ghét anh. Anh buông em ra.” Cô dùng sức giãy giụa.
Anh càng mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cô, sức lực lớn đến mức cô cảm thấy mình như bị anh bóp nát.
“Nhưng nếu anh không xem trộm, anh làm sao biết tại sao em chán ghét anh như vậy?”
Lòng Khả Na đập chậm một nhịp, “ Anh xem hết rồi?”
“Không có, anh chỉ thấy một tờ, một tờ em viết, em thích một người đàn ông không nên thích, cũng không dám nói cho anh ta biết. Anh nhớ lúc em đọc sách chỉ có một nam sinh đến gần em, là anh ta, có đúng hay không?”
Một tờ, cũng đủ rồi.
Nghe anh nói như vậy, Khả Na thở phào nhẹ nhóm. May mắn bí mật của mình không bị phát hiện.
Cô gật đầu một cái, “Không sai, chính là anh ấy.”
“Anh ta không phải đi nước ngoài rồi sao? Em còn nghĩ đến anh ta?”
“Đúng vậy, anh ấy xuất ngoại thì thế nào? Em có thể chờ anh ấy về.” Trên thực tế, làm có gì có cái chờ đợi này, học trưởng đó cô đã quên dáng dấp như thế nào rồi, cảm thấy tiếc nuối duy nhất, là cô đã đả thương lòng của học trưởng.
Nếu như có một lần nữa, có lẽ cô sẽ nghĩ cách khác khiến học trưởng không bị tổn thương, mặc dù cuối cùng, kết quả nhất định phải cự tuyệt tấm chân tình của anh.
“Cái người này còn là một cô gái độc ác, chẳng lẽ em không thấy anh… anh…”
“Anh làm sao?”
Thích em.
Ba chữ này, anh không có cách nào thản nhiên nói ra, không riêng bởi vì xấu hổ, mà còn vì Khả Na có thái độ như vậy với anh, chỉ có thể ấp úng không thể nói.
Nhìn anh không nói, trong lòng Khả Na khó nên tia mất mác, nhưng vẫn cưỡng bách mình không biểu hiện ra.
Cô đã từng mất khống chế, mỗi lần đều làm cô thống khổ.
“Buông em ra.” Cô cảm thấy khó thở, mà anh đến gần như vậy càng làm tình huống trở nên nghiêm trọng.
Cô phát hiện anh không có nói chuyện, khó hiểu nhìn anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bộ ngực sữa rất tròn của cô, vì anh nhìn chăm chú mà nhô ra điểm nhỏ, không cẩn thận để lộ ra bí mật trong nội tâm cô.
“Không….. Không cho phép nhìn”. Cô cà lăm nói.
“Chỉ sợ rất khó, bởi vì em phá hỏng tâm trạng vui vẻ của anh, cho nên em phải bồi thường anh thật tốt.” Vừa nói xong, bàn tay to của anh liền chậm rãi vuốt ve mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một chút xấu hổ, càng làm lòng người có ý định chiếm giữ lấy cô, không cách nào buông tay.
Cồn rượu cộng thêm lửa dục ở trong cơ thể đốt cháy anh, ngược lại biến thành ngọn lửa nóng cháy, không thể vãn hồi.
“Dừng lại…” Cô cảm thấy ngực mình lạnh lẽo, lúc này mói phát hiện bàn tay to của anh đã đem đồ ngủ mỏng manh trên người cô kéo lên trên, quần lót tơ lụa trắng như tuyết cùng đôi chân thon dài cân xứng lập tức hiện ra trước mắt anh.
“Đừng….” Cô vô lực giãy giụa.
“Em có thể lớn tiếng một chút, nếu em không sợ bị người khác phát hiện em bị cậu chủ yêu thương, anh cũng không ý kiển, kêu lớn tiếng có vẻ kích thích.”
Khả Na nhìn cô gái say rượu bất tỉnh đang nằm trên sàn. Cô có thể không quan tâm, bởi vì người say rượu không đáng tin, chỉ sợ bị người làm nhìn thấy, nếu truyền tới tai ông chủ, vậy thì thật khó xử.
“Cái người say rượu đáng ghét này.” Cô không khách khí gầm nhẹ.
Trả lời cô là tiếng cười trầm thấp, giống như lửa giận của cô làm anh vui vẻ, điều này càng làm cô nổi giận.
“Buông em ra.”
“Không buông.” Anh nói thật, vì cô gái đáng yêu trước mắt như trong mộng này khiến anh không thể buông tay.
Chẳng những không buông tay, anh còn phải phóng túng hưởng thụ cô thật tốt, khiến anh mỗi ngày nghĩ muốn chết, làm cách nào để có cô gái cao ngạo này.
Hiện tại mượn rượu giả điên rất thích hợp, cô không thể đối với anh phách lối hoặc ra lệnh.
“Tư Mã Đông Lôi.”
“Không cho phép em ra lệnh cho anh nữa, cô gái không biết phải trái này, em quên ai mới là chủ nhân sao? Có lẽ anh phải khiến cho em nhớ rõ.” Vừa nói xong, anh cư nhiên đánh mông cô.
Chuyện này thật nhục nhã a! Trên mặt Khả Na tràn đầy xấu hổ.
Vậy mà người đàn ông này lại đánh mông cô, cô giống như cô bé cứng đầu cứng cổ, cần tiếp thu dạy dỗ của người lớn.
Cô phản kháng, lại phát hiện cô càng giãy giụa, anh hình như càng hứng phấn.
Khuôn mặt hiện đầy tình cảm mãnh liệt làm động lòng người, dẫn dụ phụ nữ hết căng thẳng, tiếp nhận anh yêu thương.
Nhưng vấn đề là cô không muốn bị kẻ say nà