
mở mắt.
Trong lòng nàng một trận mừng như điên, ngàn lời nói nghẹn cứng ở cuống họng, không thể phát ra thành tiếng.
Kế Diêu giơ tay nắm chặt bàn tay nàng, cười: “Lại đánh lén ta?”
Hắn giống như trước đây, tức giận bừng bừng, tư thế oai hùng tuấn lãng,
phảng phất mấy ngày trước thụ thương trúng độc chỉ như một giấc mộng.
Vài ngày này đối với hắn chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối
với nàng, lại là chuyện sinh tử, khắc khắc gian nan. Hắn vẫn là hắn,
nàng lại không phải là nàng, đối mặt là tuyệt vọng, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đâu, không một người thấu hiểu.
Cười rơi lệ, vẫn như cũ không nói.
Hắn thấy nàng ngồi ở chiếc ghế nhỏ trước giường, một tay nắm lấy nàng kéo
lên, đặt ở trên người mình, bao bọc quanh nàng. Nàng nhìn lông mày hắn
run rẩy, vội vàng chống cánh tay ngồi dậy, vội hỏi: “Đè lên vết thương
người?”
Hắn thản nhiên cười: “Không sao.”
Một giọt nước
mắt của nàng lại rơi xuống, dừng trên yết hầu hắn, vừa lạnh vừa ngứa.
Hắn vươn tay lao đi nước mắt trên khóe mắt nàng, bỡn cợt cười: “Ta xem
có thể hay không có nếp nhăn.”
Nàng nghẹn ngào: “Ngươi suýt nữa hù chết ta.”
Kế Diêu thu nụ cười, vẻ mặt nhận lỗi: “Ta biết. Kỳ thật nếu không phải một kiếm của ta đấm trúng cánh tay Mộ Dung Trực, đẩy tay áo hắn thấy ẩn ký
đó, ta quyết không để bị thương. Thật sự, lúc ấy, ta quá mức khiếp sợ.”
- “Có thể ngươi bị lòa mắt, chó chẳng qua chỉ là vết bớt bình thường thôi.”
Kế Diêu thận trọng hết mức: “Ấn ký kia của ngươi thực đặc biệt, ta thực
thích, cảm thấy hẳn là độc nhất vô nhị, một mình ta sở hữu.” Hắn xác
thực nghĩ như thế, ấn ký mỹ lệ như vậy, chỉ có thể ở trên người Tiểu Từ
mới đặc biệt kinh diễm.
Tiểu Từ trong lòng đau xót, lại cưỡng ép mình nở nụ cười: “Ấn ký rõ ràng là của ta, như thế nào do ngươi sở hữu?”
- “Ngươi cả người đều là của ta.” Hắn bá đạo cười, cánh tay dùng sức ôm chặt nàng, Tiểu Từ liền ghé vào trước ngực hắn
Hắn hít sâu hương vị ngọt ngào của nàng, thấp giọng hỏi: “Ta mê man mấy ngày?”
- “Sáu ngày.”
Kế Diêu trong lòng tính toán, vội nói: “Ngày mai chúng ta đi. Đã là đầu tháng.”
- “Độc của ngươi còn chưa giải hết. Tang Quả nói phải châm mười ngày nữa mới được.”
- “Tang Quả? Ngươi đi dược vương cốc?”
- “Ừm, ta mới biết được ngươi nhận thức nàng.”
- “Ta chỉ cùng nàng nói qua mấy câu thôi, ngươi sẽ không ngay cả cái
này cũng ăn dấm chua đi?” Kế Diêu vẻ mặt nôn nóng, vội vàng giải thích.
Tiểu Từ buông mi mắt: “Ân, là dấm chua, ngươi cũng chưa từng nói cho ta. Lúc nàng nhìn thấy ngươi, thực sự rất kinh hỉ.”
Kế Diêu xấu hổ nhíu mày, hừ nói: “Nàng gặp người bệnh cần chữa trị, có thể thi triển y thuật cao minh, tự nhiên vui vẻ. Lương y như từ mẫu nha.”
Tiểu Từ nâng đầu liếc mắt nhìn hắn hừ nói: “Không phải vui vẻ, là kinh hỉ!”
- “Mắt ngươi quáng gà rồi.” Kế Diêu cẩn thận nói.
Nàng kỳ thật là cố ý, chỉ vì che giấu.
Kế Diêu thấy nàng im lặng, cười nói: “Chúng ta ngày mai lên đường, trên đường nhờ Tang Quả châm là được rồi.”
- “Ân, ngươi dùng mỹ nam kế đi, xem nàng đồng ý hay không đồng ý.”
Kế Diêu một đầu mồ hôi lạnh, vội kêu oan: “Ta là vội chạy về thành thân, chậm nữa chỉ sợ không kịp.”
- “Như thế nào lại không kịp?” Tiểu Từ thấp giọng hỏi, trong miệng nghẹn đắng.
- “Bởi vì…” Kế Diêu suýt nữa nói ra, lập tức đổi lại: “Ta chờ không kịp, hoặc là như Tiểu Chu nói, vạn nhất…”
Hắn cười ha ha, thực sự khát khao một loại khả năng như vậy.
Tiểu Từ xoay mặt, đem nước mắt lặng yên không một tiếng động thấm vào trên
chăn. Xung quanh đều là hơi thở của hắn, từng nghĩ cả đời đều có thể hít thở mùi vị này.
Kế Diêu thấy nàng cúi đầu, nghĩ nàng đang e lệ, ngón tay nắm lấy cằm nàng.
- “Ta muốn đi ngủ, ta buồn ngủ quá.” Nàng che miệng giả vờ ngáp một cái.
- “Mệt đến như vậy, ngáp cũng chảy nước mắt.” Hắn yêu thương cười, còn có chút áy náy, để nàng một đường phải bôn ba lo lắng.
- “Về sau, sẽ không làm ngươi lo lắng, ta cam đoan.”
- “Hảo. Kế thiếu hiệp nhớ nhất ngôn cửu đỉnh.” Nàng không quay đầu, vội vàng rời đi, lệ đã rơi đến muốn xé rách hốc mắt nàng, đau đớn không
chịu nổi.
Đóng cửa lại, nàng rốt cuộc ở trong chăn phát tiết vô
cùng vô tận nước mắt. Nỗi đau khôn cùng, đau thương tuyệt vọng như nước
biển tràn qua, nhấn chìm nàng, không bao giờ còn thấy được mặt trời.
Nàng nên oán ai, nên hận ai? Còn hy vọng nào cho nàng? Còn cơ hội sống nào cho nàng?
Đêm mưa lại tới. Thời tiết U Châu vốn khô hạn, năm nay lại phá lệ mưa
nhiều. Hết thảy đều là thiên ý sao? U Châu hiểm nguy được giải, một loạt kế hoạch của Thư Thư đều thuận lợi được thực thi, tựa hồ toàn bộ đều
suôn sẻ một cách quá đáng, chỉ có nàng, đem hạnh phúc của nàng hoàn toàn đánh đổ, ngay cả một chút vãn hồi đường sống cũng không có.
Tiếng mưa rơi không phải là tí tách thanh u, mà là lã chã bàng bạc. Nàng lẳng lặng ngồi, cảm thấy màn đêm từng tấc đều bày ra thiên la địa võng, đem
hạnh phúc của nàng mang đi chỉ còn lại đau thương thống khổ bao trùm.
Cuối hành lang mơ hồ có một vệt sáng cô đơn, giống như trong bóng đêm vô biên có một chút hy vọng, chờ đợi nàng đi nghiệm chứng nghi hoặc cuối
cùng.