
đâm sâu vào nội tâm hắn.
- “Hảo.” Hắn gian nan phun ra một chữ, tựa hồ tim phổi bị vét sạch, trống rỗng.
Nàng có một đường sinh cơ, hắn hẳn nên mừng như điên, nhưng loại vui sướng
này bao gồm quá nhiều thống khổ, đem niềm vui nén chặt, trĩu xuống. Hắn
đứng ở bên ngoài phòng Tiểu Từ, không thể nâng bàn tay lên gõ cửa.
Nên như thế nào nói cho nàng? Đột nhiên như vậy, khó tin như vậy, không thể giải thích, chỉ có một con đường.
Hắn cứ như vậy ở trước phòng nàng đứng một đêm, thẳng đến khi vang lên
tiếng mở cửa. Tiểu Từ vừa thấy hắn, chợt kinh ngạc nhảy dựng.
- “Chàng làm sao vậy?”
Kế Diêu không biết làm sao mở miệng, chính là ngơ ngác nhìn nàng, rạng mây hồng như thế từng xuất hiện trên hai gò má nàng, tô đậm thêm xoáy lúm
đồng tiền. Mà gần đây chỉ có sáng sớm rời giường mới thấy. Da thịt của
nàng vốn rất trắng, hiện tại trắng đến nỗi cơ hồ trong suốt.
Nàng kéo hắn vào phòng, đưa đến bên chậu than. Đốt thêm một chút lửa, tro tàn ở dưới, còn sót lại một chút ấm áp.
Nàng đem tay hắn hơ trên chậu than, bàn tay hắn lạnh lẽo gần như không có độ ấm.
Nàng vội hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Kế Diêu nhìn ngón tay nhỏ gầy của nàng bao trùm lấy bàn tay to lớn của
hắn, ngay cả nhìn thẳng vào mắt nàng cũng không có dũng khí. Mặc dù
trong lòng tự hỏi một đêm, tìm một lý do thoái thác, giờ khắc này mở
miệng, lại có chút gian nan.
- “Tiểu Từ, nếu là, nếu là ta lấy
người khác, bệnh của nàng tốt lên. Nàng có nguyện ý không?” Hắn cơ hồ
từng chữ nói ra, không dám nhìn nàng.
Không có tiếng động, ngay
cả tiếng hít thở cũng đều không có. Hắn nóng nảy, vội nâng mi mắt, nhìn
thấy dao động trong ánh mắt nàng, nhu tình nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau thật lâu, đôi môi mỏng manh của nàng khẽ mở, thấp giọng nói: “Ta nguyện ý.”
Hắn kinh ngạc, hắn không ngờ nàng có thể bình tĩnh đáp ứng như thế.
- “Ta, Tang Quả nói, nếu ta lấy nàng, nàng sẽ thuyết phục Tiết thần y chữa khỏi cho nàng.”
- “Thật vậy chăng?”
Kế Diêu hốc mắt đột nhiên đỏ. Hắn nắm chặt tay nàng: “Ta, ta không thể cự
tuyệt, cho dù nàng gạt ta, ta cũng vô pháp cự tuyệt. Ta tin tưởng là
thật. Nàng cũng tin tưởng, được không?”
Nàng ôn nhu cười: “Được. Ta tin tưởng.”
Hắn có chút kinh ngạc vì phản ứng của nàng, không có bi thống, cứ như vậy vân đạm phong thanh nghe theo cùng chấp nhận.
Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu tựa vào trên bả vai nàng. Áo bông thật dày
che khuất hơi thở của nàng, không có cảm giác quen thuộc. Hắn có chút sợ hãi, vòng ôm càng chặt.
- “Tiểu Từ, nàng có biết tâm ý của ta…” Hắn không nói được, cũng biết giờ phút này mọi lời nói đều không còn ý nghĩa.
- “Ta cái gì cũng đều biết. Ta có thể sống, có thể thấy chàng, cũng chính là hạnh phúc, không nhất định phải gả cho chàng.”
Trong lòng hắn chua xót cơ hồ muốn rơi lệ, nhỏ giọng thì thầm: “Ta sẽ không buông tay nàng, sẽ vẫn chiếu cố nàng.”
Tiểu Từ nói nhỏ: “Không. Ta chỉ muốn đi thật xa.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Chàng xem, tuyết rơi, vận khí
của ta thật tốt. Đây chính là hy vọng từ trong chỗ chết sao?”
Hắn không nói được lời nào, tuyết rơi không ngừng, biến thành lông ngỗng bay đầy trời.
- “Chàng đi nói với nàng, nói chàng đồng ý.” Tiểu Từ thúc giục hắn, bàn
tay đặt ở trước ngực hắn khẽ đẩy. Bàn tay hạ xuống tim, nhịp đập rất
chậm, tựa hồ cố giấu bi thương.
Kế Diêu đứng lên, mạnh mẽ mở cửa phòng. Tuyết theo gió bay vào, dừng trên đầu tóc cùng bờ vai hắn. Hắn vội vàng rời đi.
Tiểu Từ nhìn qua khung cửa số mặt sân đầy tuyết, khóe môi cười cười.
Tang Quả hiển nhiên vô cùng kinh ngạc khi thấy Kế Diêu có câu trả lời nhanh
như thế: “Ngươi thật sự nguyện ý? Ngươi không hối hận!”
Kế Diêu thần sắc lạnh lùng: “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho nàng.”
Khóe miệng Tang Quả nhếch lên: “Không nhất định, ta chỉ là hết sức, như vậy ngươi cũng nguyện ý?”
- “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi hết sức.”
Đôi mắt Tang Quả sáng ngời: “Tốt lắm, ngươi trước lấy ta. Hôm nay.”
Hôm nay! Kế Diêu thống khổ không chịu nổi, vẫn hy vọng vào thời điểm cuối cùng, nàng có thể thay đổi chủ ý.
- “Ngươi vì sao nhất định phải như thế, cho dù ngươi thật sự thích ta
muốn gả cho ta, ngươi cũng biết, trừ bỏ nàng, ta không có khả năng thích người khác.”
Tang Quả nhíu mày, nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: “Ta cũng như vậy, thích một người, cũng sẽ không thích người thứ hai.”
Cái loại khẩu khí dứt khoát này, thập phần ngang ngược.
Kế Diêu hỏi: “Hôn sự của ngươi Tiết thần y chẳng lẽ không hỏi đến sao?”
- “Hắn chỉ quan tâm đến nhất mộng đầu bạc. Chuyện của ta, tự nhiên do ta
làm chủ. Hết thảy giản lược, hỷ phục đã có sẵn. Ngươi mặc vào cùng ta
bái thiên địa là được.”
Bộ dáng của nàng thực đạm mạc, nhìn không ra có bao nhiêu vui mừng, chính là một loại như trút được gánh nặng.
Kế Diêu ứng thanh hảo, xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Tiểu Chu sững sờ nhìn hắn, giống như một người xa lạ.
- “Các ngươi vừa rồi đang thương lượng cái gì? Ngươi thành thân với nàng?”
- “Ân.”
- “Ngươi điên rồi, Tiểu Từ làm sao bây giờ? Nàng đã là người của ngươi,
ngươi sao có thể làm thế?” Quen biết hai mươi