Teya Salat
Chết Cũng Không Thể Yêu

Chết Cũng Không Thể Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322433

Bình chọn: 9.5.00/10/243 lượt.

ó xử……”

“Tôi một chút cũng không khó xử, tôi là cam tâm tình nguyện chiếu cố em, không có gì miễn cưỡng, hiểu không?” Anh vội vàng giải thích.

“Nhưng là…… Nhưng là người kia nói…… Hắn nói……” Cô nhất tưởng đến lời nói của Giang thư ký, liền đau lòng như bị đâm.

“Em không cần để ý tới lời nói của Giang thư ký, người thu dưỡng của em là tôi, không phải hắn, chỉ có tôi nói mới là thật, người khác nói

em đều đừng nghe, cũng đừng tin.”

Phải không? Chỉ cần nghe anh, chỉ cần tin anh, là có thể sao?

Cô run sợ, rốt cục quay đầu nhìn anh.

“Đến, xuống dưới đi, theo tôi trở về.” Anh vươn đôi cánh tay dài, chờ cô.

Nhìn anh một thân ướt sũng, tự mình đuổi tới trên núi tìm đến cô, nước mắt của cô càng không thể dừng lại được.Rời khỏi trường học, một mình tuyệt vọng đi lại vô mục đích trên

đường như kẻ du đãng, càng đi càng sợ hãi, con người và cảnh vật bốn

phía hoàn toàn xa lạ, như quỷ mỵ áp bức mỗi một tấc cảm giác của cô, một khắc kia, cô rất muốn gặp anh, lòng tràn đầy suy nghĩ về nhà tìm anh,

nhưng là cô cũng không thể trở về, rốt cuộc…… Không thể trở về……

Trong lòng giằng xé vô cùng đau đớn, chẳng khác nào nói cho cô biết, Đường Tắc An đối với cô có bao nhiêu quan trọng, chẳng bao lâu nữa, anh đối với cô mà nói, không đơn giản chỉ là người giám hộ, không chỉ là

như thế này mà thôi……

Bất lực ở trước ngã tư đường chạy như điên, tâm điên cuồng vẫn hướng đi phía trước, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô, cô cái gì đều không

còn thấy rõ.

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cô vô lực quỳ rạp xuống ngã tư

đường khóc, khiến cho một nữ sĩ trung tuổi đi ngang qua thân thiết đến

gần, hỏi nửa ngày, cô chỉ nói ra cô nghĩ về trên núi, về thôn Nghênh

Hi……

Nữ sĩ hảo tâm nghĩ đến cô là cô gái muốn về nhà, gọi một chiếc tắc

xi đưa cô đến nhà ga, lại giúp cô mua vé xe, còn đưa cho cô một chút

tiền, kêu cô hãy ngoan ngoãn về nhà.

Cô cầm nhanh vé tàu cùng tiền, ngay cả cám ơn đều không kịp nói, đã bị thúc lên xe.

Vì thế, cô một mình một người vòng vo hai lần ngồi xe vận chuyển

hành khách, một đường nghiêng ngả lảo đảo trở lại thôn Nghênh Hi.

Chính là trở lại nơi này, mới phát hiện ngay cả chỗ dung thân cũng

đã biến mất, giáo đường thành một mảnh trống không, trong phút chốc, cô

chỉ cảm thấy đến một mảnh không hoang mang, nước mắt, đã khóc khô……

Cô không hiểu chính mình vì sao sinh ra trên đời này? Nếu cô đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là dư thừa, như vậy ngay từ đầu không nên

sinh ra……

Cô như du hồn hoảng loạn đi đến trốn trong rừng cây trước kia, biển

công trường lại làm cô bị đả kích lớn hơn nữa. Rừng cây xanh biếc, đã bị thay thế bởi một đống đang ở dựng lên ôn tuyền hội quán, cái gì cũng

thay đổi, cô nhớ lại mới trước đây ba ba thường ôm cô tại phiến đá này

xem mặt trời mọc, cũng giống này những cây đại thụ này, bị trừ bỏ tận

gốc.

Cô, thành một người chưa từng tồn tại đi, cũng không có tương lai,

phía trước bị phá hỏng, phía sau không có đường, cô còn có thể đi nơi

nào?

Bi thương, hiện lên thành đôi sạn bản, cô thầm nghĩ đứng ở chỗ cao

một chút, có lẽ đứng ở điểm cao này cao, thượng đế sẽ cúi nhìn cô, đem

cô mang đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần, cô không cảm giác mưa gió,

nghe không thấy Lôi Điện, chết lặng ngồi xổm trên đỉnh sạn bản, hy vọng

chính mình cứ như vậy hóa thành pho tượng ba ba khắc trước đây, như vậy

cô sẽ không đau đớn, sẽ không bị thương, lại càng không rơi lệ.

Nhưng, ngay tại giờ khắc tuyệt vọng này, Đường Tắc An đến. Anh cất

tiếng gọi, giống như ma pháp, giải trừ tâm linh cùng thân thể đóng băng

của cô, đem cô theo địa ngục âm u kéo lại.

Sau đó, nghĩ đến nước mắt đã muốn ngừng, lại lại lần nữa bốc lên

tràn ra, cô thế này mới hiểu được, trong lòng đau nhất, không phải không chỗ để đi, không phải cô đơn một mình, mà là…… Không thể cùng anh ở

cùng một chỗ……

Cô không nghĩ rời đi Đường Tắc An, cô muốn ở lại bên người anh, cô muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh……

Mà loại tình cảm này, không phải ỷ lại, mà là yêu!

Cô…… Không biết khi nào đã muốn yêu thương anh, yêu thượng người giám hộ của chính mình……

“Đến, lại đây tôi ở nơi này.” Anh yên lặng nhìn cô, ôn nhu thúc giục.

“Anh…… Sẽ không hối hận?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã phân không rõ là mưa hay là nước mắt.

“Vĩnh viễn sẽ không.” Anh kiên định nói.

Cô trong lòng một trận mênh mông, chậm rãi đứng dậy, ở không xong sạn bản hoạt động, đi hướng anh.

Trời mưa lớn hơn nữa càng gấp, tứ chi của cô sớm tê dại, anh nhìn cô run rẩy đi tới, đang muốn tới gần một chút giúp cô đi, không ngờ chân

mới tiến một bước, sạn bản liền mất đi cân bằng, ngược lại làm hại cô cả người ngã về phía trước.

“Cẩn thận!” Anh kinh hãi, tay dài chụp tới, chế trụ tay cô, đem cô kéo lại tiến vào trong lòng.

Một động tác lớn như vậy, làm sạn bản phút chốc nghiêng, anh gắt gao ôm cô, giành trước nhảy xuống, may mắn một bên có cái sa đôi, chặn lại

lực va đập, anh cùng cô song song ngã nhào trên đất cát.

Xôn xao! Một trận hỗn loạn, sạn bản lập tức giống như quân bài lật

lại, anh hoảng sợ đem cô chặn ngang ôm lấy, lăn nhanh thoá