
mẹ. Một bàn tay quen thuộcphía sau tóm lấy
khuỷu tay tôi, tôi ngẩng mặt lên thì thấy khuôn mặtcòn ướt đẫm rượu của
Tống Tử Ngôn.
Tôi vội vàng đứng thẳng, gỡ giày ra, mạnh tay bẻ gãy luôn hai gótgiày, rồi đi lại vào chân. Tống Tử Ngôn giận dữ gằn giọng hỏi: Emlàm gì đó? .
Làm gì à? . Tôi cười nhạt, cúi đầu nhìn cái nhẫn vẫn còn trên taytrái mình, đúng là quá mỉa mai, tay phải hung hăng rút nhẫn ra, vứtxuống trước mặt hắn, chống nạnh quát: Không làm gì cả, Tống TửNgôn, anh nghe rõ cho
tôi, bà đây không thích anh nữa, sau nàythích bảo ai nấu cơm thì nấu,
thích tìm ai bắt nạt thì đi - bà đây khôngtheo hầu nữa! .
Hắn nhìn tôi bằng vẻ mặt không thể tin được, vẻ mặt nhăn nhó tớimức có thể dọa trẻ con khóc được.
Ha ha, nhưng giờ tôi không sợ nữa!!Tôi xoay người đi không chút lưu luyến, đi từng bước về phía trước,tuy rằng không đi giày cao gót, tuy rằng đi
khập khiễng, nhưng chưalúc nào tôi cảm thấy mình hào hùng như lúc này.
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ sợi tóc tới đầu ngón chânđều tỏa ra thứ khí thế toàn vẹn của một đại tỷ!Mấy giây ngắn ngủi, tôi đã trải
qua quá trình biến đổi từ bị ngược đãisang đi ngược đã
Lấy lòng mẹ vợ
Nhưng khi cửa nhà mở ra, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của mẹ thì khíthế ấy trong nháy mắt đã tiêu tan, tôi chỉ còn biết nức nở. Tôi rưngrưng nước mắt
vươn hai tay định ôm chặt mẹ mình, môi run run kéodài tiếng gọi: Mẹ ,
còn chưa kịp ôm thì mẹ bị mấy bà bạn đánhbài gọi vào, đừng nói tới
chuyện hỏi han tại sao tôi lại về, tới liếc mắtnhìn tôi cũng chẳng thèm. Tôi chậm chạp lê thân về phòng mình,nằm trên giường, cũng không biết
nghĩ gì, lấy di động trong túi xáchra, trên màn hình vẫn là gương mặt vô cùng thu hút của chú ĐạoMinh(46).
Tới một tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ cũng không có Tim thắt lên một cái, lấy
cái gối đè lên mặt, cứ như thế một lát, taytừ từ trượt xuống dưới.
Sau bảy, tám giờ vật vã, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi Lúc tỉnh dậy, đêm đã
khuya, phòng tối mịt mù. Bỗng nhiên cửaphòng bật mở, có người bật đèn
phòng tách một tiếng, ánh sángtrắng chói mắt, mắt tôi nheo nheo, thấy mẹ đang bê một chiếc khayđi vào.
Đặt khay xuống đầu giường, mẹ quát một tiếng rõ oai: Qua ăn đi.
Tôi đói rã rời, bèn ngồi dậy, cầm lấy một con tôm rán, bóc vỏ ănngấu nghiến.
Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt không dịu dàng gì lắm, làm như lơ đãng,hỏi: Cãi
nhau với cái cậu tài xế kia à? Tôi suýt nữa nghẹn chết, kinh hoàng nhìn
mẹ: Mẹ mẹ biết ạ? .
Mẹ tôi quát: Tưởng sự cẩn thận của mày mà giấu được mẹ à? Đừngquên, hơn
hai mươi năm trước, mày là một cục thịt được lôi từ bụngmẹ ra đấy nhé.
Tôi lờ đi câu cuối cùng của bà, nghi hoặc: Thế sao lúc ấy mẹ khônglật tẩy con? .
Mẹ nhón tay lấy một con tôm bỏ vào miệng nhai nhóp nha nhópnhép: Tuy giờ
nghề nghiệp cậu ta không tốt lắm, nhưng nhìn khíchất của cậu ta, tương
lai cũng có thể phất lên được. Hơn nữa, cậu tacòn rất tận tâm đưa tiễn
mẹ, nói ra thì cũng có tình cảm với mày lắm,thế nên mẹ mới mắt nhắm mắt
mở cho qua đấy .
Tôi nhìn bà oán giận: Lúc đó nếu mẹ mở to pháp nhãn, nhận ra hắnlà yêu
nghiệt thì nên đánh con ngất đi rồi kéo về mới phải . Tôi đâycòn có thể ngồi nhà mơ mộng về một đôi tình nhân cách xa vì bị giađình ngăn cản,
ít ra còn có hồi ức đẹp đẽ, so với tình trạng bây giờcòn tốt hơn gấp
trăm lần.
Mẹ lườm tôi một cái: Dù sao giờ không phải mày đang ngồi nhà đâyà, mẹ mày
đây vừa tính qua một cái đã biết hai đứa chúng mày khôngcó kết cục tốt
rồi .
Tuy sự thật là thế, nhưng tôi vẫn nổi giận: Tại sao?.
Mẹ tôi ăn thêm một con tôm nữa, không quên phân tích: Mày đứngtrước mặt
thằng nhóc đó chẳng khác gì bố mày đứng trước mặt mẹ,cả đời này không
thể vùng lên làm chủ được. Bố mẹ chả đi guốctrong bụng chúng mày ấy, nếu thật lòng đối xử tốt với hai đứa thìchúng mày chắc chắn là thoải mái
rồi, nhưng nếu muốn đấu với haiông bà này thì tới khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu con ạ. Tôi ngậm miệng im lặng, lâu sau mẹ tôi mới xích lại gần: Mẹ nóinãy giờ có làm mày tỉnh ngộ không? Sao im lặng lâu thế hả?.
Tôi nhìn chằm chằm mẹ bằng ánh mắt hiểu hết rồi: Cuối cùng concũng hiểu rồi, hóa ra con như ngày hôm nay đều tại mẹ gây nên.
Hậm hực: Mẹ không chọn bố tốt cho con! , di truyền cho con cáigene như thế này.
Bốp! , mẹ tôi đập một phát lên ngực tôi, nhướn mày: Trách mẹ à?Sao không nói thân mày không có được tinh hoa của mẹ mà lại thôtạp như gương bố mày
hả! .
Tôi lại ỉu xìu, thở dài: Trừ việc đột biến gene thì có lẽ con chỉ cóthể như thế này thôi, mẹ, mẹ nói coi giờ con nên làm gì bây giờ? .
Giờ bạn trai, việc làm, hai thứ tôi đều chẳng có.
Mẹ tôi rút khăn ra lau tay, thản nhiên đáp: Nếu đã về rồi thì cũngđừng
nghĩ được như trước đây nữa. Mai bảo bố mày coi giờ có việcgì không,
tiện thể buổi chiều đi xem mặt luôn .
Chiều mai đi xem mặt? Đúng là tiện thật đấy Không ngờ mẹ tôi cũng chẳng phải
là người chỉ thuận miệng nói thế,lôi ngay từ trong túi áo ra một xấp
ảnh, bắt tôi chọn. Đêm khuya, haimẹ con ngồi xếp bằng trên giường chọn
trai. Nhưng nhìn kiểu gìcũng không thấy ai thuận mắt, người không cao
bằng Tống TửNgôn, người