
mức ớt còn phải thua, đứng phắtdậy, đẩy
bát cơm ra, chạy vội về phòng, sập mạnh cửa để tỏ rõ sựbực bội của
tôi!!!Tôi nằm sấp trên giường, tự giận mình.
Chẳng gì đau khổ hơn là trái tim không chịu nguội lạnh, lúc nãy làmột thoáng
mềm lòng của tôi sao? Kết quả là tự mình sa chân vàobẫy của mình. Nhẽ ra tôi nên kiên quyết để hắn bệnh cho chết, đaucho chết, bực cho chết!
Lúc liếc mắt đưa tình với vợ, hắn có nghĩ tớitôi khó chịu không? Hắn để
tôi một mình đáng thương trở về nhà,hắn có nghĩ tới tôi đau lòng
không?Tôi rúc đầu vào trong chăn, rút ra kết luận, nói cho cùng thì
mìnhvẫn còn quá hiền lành Chăn bị người xốc lên, Tống Tử Ngôn bê cốc
nước đứng cạnhgiường. Tôi giật mình: Sao anh vào được đây? .
Hắn đặt cốc nước lên đầu giường, Đi vào .
Vớ vẩn, tôi lườm hắn: Cửa phòng tôi khóa mà! .
Hắn lắc lắc chìa khóa trong tay: Anh mở cửa .
Tôi nghi ngờ: Sao anh lại có chìa khóa? .
Hắn cười đắc ý: Cô đưa cho anh .
Mẹ tôi sao lại đưa chìa khóa cho anh . Câu này không cần hỏi,tôi bực bội
cắn cái gối, coi nó là cái bụng ba mươi hai ngấn của mẹgià mà chà
đạp!Tống Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, thủ thỉ: Em làm loạn thìcũng
làm rồi, tùy hứng thì cũng nên có giới hạn thôi, không lẽ emthực sự muốn anh ở đây mãi với em à? .
Tôi làm loạn, tôi tùy hứng? Tôi xoay người, lạnh lùng đáp lại: Là tựanh ở lại đây, liên quan gì tới tôi? .
Như có cơn bão quét qua trong ánh mắt hắn, nhưng cuối cùng hắncũng kiềm chế được, chỉ hỏi: Rốt cuộc em muốn anh thế nàođây?.
Hỏi ngược lại à, tôi không nén được, cao giọng: Cái gì mà muốnanh thế nào?
Phải là anh muốn thế nào mới đúng chứ, muốn tôingoan ngoãn quay lại với anh, tiếp tục tự dối lòng làm người thứ baà?.
Hắn giật mình, hỏi: Cái gì mà người thứ ba? .
Nhắc tới lại khiến tôi sôi máu, vừa đau lòng lại vừa nhục nhã: Anhđừng có
giả ngây nữa, anh không phải là anh vợ của Tóc Vàng à?Không phải anh còn chưa ly hôn với chị cậu ta sao? Không phải anhở trong nước một mình cô
đơn buồn bực quá, anh đi tìm osin thì tìmđược tôi à? .
Hắn giật mình, hỏi: Là ai nói cho em biết? .
Tôi cười nhạt: Muốn người ta không biết thì đừng có làm, là do tôingu
ngốc, nếu hôm ấy Tóc Vàng không nói cho tôi biết, tôi vẫn cònmù quáng
yêu anh.
Hắn nhìn tôi rồi thở dài: Anh chưa kết hôn.
Đã qua bao đêm, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, đã đủ khiến tôinghĩ thông
suốt hết mọi chuyện rồi: Vậy anh nói tôi nghe, TócVàng cùng lắm chỉ là
một giám đốc ở công ty anh, tại sao anh lại đểcậu ta ở trong nhà anh?
Thế quan hệ của anh với chị cậu ta là gì, tạisao vừa về nước đã tìm anh? Tóc Vàng nói anh là anh rể cậu ta,không lẽ là vu oan giá họa cho anh
chắc? . Hắn im lặng, tim tôi cũng lặng theo sự im lặng của hắn, lúc này tôimới phát hiện, hóa ra mình vẫn không hề hận hắn, vẫn muốn nghehắn giải thích rằng tất cả đều chỉ là giả, dù cho hắn đã kết hôn thìcũng là vì có nỗi khổ trong lòng. Nhưng hắn chỉ lấy im
lặng đanthành một cái lưới lớn, khiến tôi cứ sa dần vào đó.
Mãi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: Anh và Triển Lộ suýt chút nữađã cưới nhau.
Chuyện bắt đầu rất đơn giản, lúc mới đi du học ở nước ngoài thìTống Tử Ngôn
gặp được Hoa kiều Triển Lộ ở trường, Tống TửNgôn dù có tự lập tới đâu
thì cũng là trẻ xa quê hương, hơn nữaTriển Lộ lại là người sôi nổi nhiệt tình hướng ngoại, hai người khôngkhỏi thấy cuốn hút nhau. Đương nhiên
lúc ấy còn có cả Triển Dươngnữa, ba người bình thường vẫn hay đi picnic dã ngoại. Một người làcông tử phóng khoáng, một người là mỹ nhân rực
rỡ, hai ngườithường xuyên qua lại, cuối cùng sống chung, giữa bầu không
khí tựdo không bị ai ngăn cấm của nước Mỹ, sống chung có là gì, đượcmột
thời gian sau, bọn họ quyết định kết hôn. Dù hai nhà đều thấyphát triển hơi nhanh, nhưng bên nhà gái Tây hóa, không can thiệpvào nhiều; mà nhà
trai, người trong nhà chẳng ai quản được, cho nêncũng thức thời, chuẩn
bị hôn lễ.
Nói tới đây thì Tống Tử Ngôn ngừng lại, tim tôi như muốn ngừngtheo hắn,
bắt đầu cảm thấy từ lúc nghe câu chuyện này đã là sai lầm,nhưng tôi vẫn
ngoan cố chưa chịu nhận thua, cố giấu tâm tình củamình, giả vờ hờ hững
hỏi: Sau đó thì sao? Tại sao hai người lại lyhôn? .
Tống Tử Ngôn nhìn tôi, lặp lại câu nói cũ: Anh chưa cưới côấy .
Tôi không khỏi nghi ngờ, hắn nói tiếp: Trên đường tới hôn lễ, bọnanh bị tai nạn ô tô .
Tôi tự động bổ sung thêm: Sau đó cô ta mất trí nhớ, hoàn toànquên anh, anh chán chường đau khổ, về nước chữa vết thương lòng,thế quái nào lại gặp
được tôi. Nhưng không ngờ rằng cuộc sống mớicủa anh còn chưa bắt đầu thì người yêu cũ đã khôi phục trí nhớ, vềnước tìm anh, sau đó… . Sau đó
không phải là lúc hai người ôm nhaukhóc, nắm tay nhau kết thúc tốt đẹp
sao? Giờ anh chạy tới nhà tôilàm cái gì? Hay phải nói, chẳng biết từ khi nào tôi đã thay thế đượcvị trí của cô ta trong lòng anh, là kẻ đến sau, hiện thân cho suốinguồn chảy qua trái tim khô cằn của anh hả?Giờ quan
trọng chính là, cuối cùng thì tất cả những chuyện này làmột bộ phim về
đôi nam nữ yêu nhau cuồng s i trải qua đau khổ rồilại về với nhau, hay
là vở kịch về kẻ đến sau vô tình