The Soda Pop
Chết, Sập Bẫy Rồi

Chết, Sập Bẫy Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326692

Bình chọn: 9.00/10/669 lượt.

Tao có chuyện, đi trước nhé.”

Rồi cúi đầu hạ giọng dặn tôi một câu: “Cố chịu!” rồi mới quay người vào trong ký túc xá.

Còn lại hai người chúng tôi đứng ngượng ngùng, cứ im lặng như thế được một lát, Tô Á Văn hỏi: “Chân em làm sao thế?”

Chẳng hiểu sao tim tôi lại run rẩy, thực ra vết thương trên chân đã khá hơn

nhiều rồi, đi giày thể thao vào nhìn cũng chẳng thấy gì khác, ngay cả

Tiêu Tuyết cũng quên hỏi tới nó. Nhưng anh vẫn nhận ra được, cũng như

chuyện anh gầy đi, nơi chân mày ảm đạm như đang có tâm sự, sự thay đổi

nhỏ như thế thôi mà chỉ cần liếc mắt qua tôi cũng có thể thấy rất rõ

ràng.

Có lẽ vì tôi chưa bao giờ thôi nhớ anh.

Tôi bước lui lại, mỉm cười: “Mấy hôm trước em bị bỏng, giờ đã khá hơn rồi.”

Anh cau mày: “Sao lại không cẩn thận thế.”

…Đối thoại hình như có chút mờ ám, tôi đành cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không có dũng khí tiến tới gần. Chỉ có thể giả điếc nói lảng sang

chuyện khác: “Sao anh lại tới đây?”

Ánh mắt anh thoáng lay động, cũng cười cười: “Anh nhân tiện đi qua đây.”

Thật ra tôi chẳng tìm ra nổi lý do nào nữa, đành phải tự thuyết phục bản

thân tin vào câu chuyện của một người sống trong thành phố, nửa đêm lại

đi ngang qua cửa khu ký túc xá nữ ở một nơi hẻo lánh như thế này, thế

nên là…tôi nghiêm túc gật đầu: “Khéo thật.”

Anh cũng gật đầu: “Phải.”

Lại yên lặng.

Tô Á Văn trước đây như trời tháng tư, dù có là mưa hay gió cũng đều khiến

người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu. Nhưng giờ tôi cứ thấy anh như vũ

khí hóa học có sức mạnh của vũ khí hạt nhân, làm bầu không khí chung

quanh hai đứa trở nên đặc quánh lại, nặng nề như đá tảng.

Mà tôi thì thà thấy sao hỏa đụng vào trái đất, tàu biển đụng vào băng trôi cũng không muốn rơi vào tình huống này.

Tôi hỏi ngay vào vấn đề: “Anh định chừng nào thì về?” về với cái cô thanh

mai nhỏ bé của anh, em biết mình cứng đầu như lừa vậy, thế nên phiền anh đừng có xuất hiện trước mặt em, khiến em không nuốt trôi được cỏ.

Anh sững người, hạ giọng: “Còn có thể về đâu nữa chứ? Không phải anh đã trở về rồi sao?”

Tim tôi như ngừng đập, tôi mơ hồ nhìn thấy tờ giấy trúng tuyển đại học

trong tay anh từ từ giơ lên trước mắt mình, nhưng mới giơ được một nửa,

anh đã rụt tay lại, chuyển thành nụ cười khách sáo xa lạ: “Đã muộn quá

rồi, anh cũng nên về thôi, em vào ký túc xá trước đi.”

Chỉ thế thôi? Chỉ có thế thôi sao? Tôi cũng chẳng biết nên nói là mừng rỡ

hay thất vọng, chỉ có thể khách sáo đáp lại: “Vâng, anh đi đường cẩn

thận.”

Anh “ừ” một tiếng, tôi quay vào ký túc xá.

Tôi gắng làm ra vẻ tự nhiên một chút, nhưng lưng cứ cứng ngắc, chỉ có thể cố bước đi nhanh hơn.

Tôi không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại, nhưng vào ký túc xá,

tôi lại không kìm được mà ép người vào hành lang lén nhìn ra bên ngoài.

Anh vẫn đứng ở đó, giống như đã đứng ở đó từ rất lâu, ngọn đèn đường ngoài

ký túc xá mờ mờ tỏa ánh sáng xuống người anh, kéo thành cái bóng mờ

nhạt, anh ngước đôi mắt như phủ một lớp sương lên, ngẩn người nhìn về

phía tôi đi. Nhìn thật lâu, rồi cũng đi mất.

Tôi đi vào nhà tắm lau lại mặt rồi mới lê chân về phòng.

Nhìn cái mặt hóng hớt quá khích của Tiêu Tuyết, tôi kể cho nó nghe chuyện

giấy trúng tuyển đại học Bắc Kinh đã sắp tới nới rồi còn rụt lại.

Tiêu Tuyết vẫn kiên quyết như cũ: “Tần Khanh, tao nói cho mày biết, anh ta

mà là đại học Bắc Kinh thì Tống Tử Ngôn chắc chắn là Harvard rồi, mày

không thể chỉ vì một hạt vừng mà đánh rơi cả quả dưa hấu. Mà cứ cho Tống Tử Ngôn là trường đại học hạng ba đi chăng nữa, mày vào học cũng lâu

thế thì kiểu gì chẳng có tình cảm chứ.”

Tôi im lặng, cho dù Tống Tử Ngôn có là Harvard thì cùng lắm tôi chỉ là một

đứa sinh viên tới dự thính thôi. Những lời thốt ra trong lúc vô ý là

những lời thật lòng nhất, từng câu từng chữ hắn nói tôi đều hiểu, tôi

không đáng.

Đợi mãi vẫn không thấy tôi đáp lại, Tiêu Tuyết cẩn thận dặn thêm một câu nữa: “Tao khuyên mày một câu, ngựa tốt không ăn cỏ cũ!”

…Cái này có gì mà tốt bụng nhắc nhở chứ, tôi chẳng thèm quan tâm ngựa ăn cỏ cũ là ngựa tốt hay ngựa xấu.

Tôi vẫn là người từ hồi nào tới giờ.

Thực ra trong lòng tôi cũng chẳng có cảm giác lưu luyến gì, người ta chẳng

nói gì, chỉ có tôi là tự mình thấy hơi tự mãn một chút mà thôi, có lẽ

người ta đúng là hoài niệm những gió mây, những đèn đường mà nhân thể

tạt qua đây, rồi tình cờ bị tôi bắt gặp, tôi lại suy nghĩ xa xôi, tự cho mình là đúng.

Đầu thì nghĩ vậy, nhưng tâm tư thì vẫn cứ trôi lửng lơ như đang nằm xuôi xị trên một đám mây mềm mại. Đầu tôi tràn ngập suy nghĩ, những hình ảnh cứ trôi qua như cuốn phim chiếu chậm, cứ liên tục chạy qua, chạy qua, rồi

chạy qua, những ký ức nhỏ tụ lại thành một mảng lớn, cứ lan rộng dần

trong tâm trí tôi.

Nằm như thế một lúc lâu, đầu óc cứ ong ong không ngủ được, tôi nhìn di

động, đã hai giờ sáng rồi. Trong lòng cứ trống rỗng khó chịu, bỗng nhiên rất muốn nghe giọng Tống Tử Ngôn, muốn nghe hắn ung dung chặn họng

mình.

Tôi lén xuống giường, ra ngoài hành lang bấm số gọi. Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng hắn vang lên: “Có chuyện gì sao?”