Insane
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211050

Bình chọn: 8.00/10/1105 lượt.

ng ai nói thêm

lời nào.

Đêm khuya, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể mảnh mai của Sở Sở, rọi

xuống đất hình bóng phản chiếu rất dài, rất dài của nàng, giữa căn

phòng trống vắng, càng hiện rõ vẻ thê lương.

Các ngón tay nàng lạnh lẽo, nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim nàng lúc này.

“Đã sinh Du sao còn sinh Lượng… (*)” Một tiếng thở dài ai oán, Sở Sở rời khỏi khung cửa sổ.

(*) Ai đọc Tam Quốc Chí thì biết câu này của Chu Du, trách ông trời vì sao lại sinh ra một Gia Cát Lượng giỏi hơn mình.

“Ta cũng muốn thật lòng đối đãi ngươi… cũng muốn…” Một giọt lệ, là vì ai mà rơi, nàng cũng không biết.

***

Lương Quốc, Cửu vương phủ, thư phòng.

Đông

Phương Cửu có chút lười nhác, ấy vậy mà lại toát lên vẻ phong tình khó

diễn đạt thành lời. Chẳng biết từ khi nào, trong đôi mắt phượng đen láy bao giờ cũng ánh lên vẻ âm ngoan của hắn, dần dần bị thay thể bởi vẻ tà mị, còn trong cái miệng không bao giờ do dự tuôn ra những hình phạt

nghiêm khắc tàn nhẫn, cũng dần dần có chút chần chừ, bởi vì khóe môi

luôn luôn nhếch lên vì nhớ tới người nào đó của hắn, một vành cung như

vậy không thích hợp nói đến những đề tài tanh tưởi đẫm máu cho lắm.

Đông

Phương Cửu đang thay đổi, hắn biết sự thay đổi của bản thân, nhưng hắn

cứ để mặc. Có đôi khi, hắn sẽ dùng cụm từ “sự hồ đồ hiếm có” để an ủi

chính mình.

“Chuyện Linh Phi có tiến triển gì không?”

Hắc y lam

đồng, Bạch U khuỵu gối quỳ xuống, tay phải chấp đao, hồi bẩm: “Hồi gia, Linh Phi là hữu hộ pháp của cung chủ Bỉ Ngạn Cung.”

“Ố?” Đôi

phượng mâu của Đông Phương Cửu híp lại, một lúc sau, hắn khẽ cười một

tiếng, lại khen một câu: “Ha ha, thất ca của ta cũng coi như có chút

năng lực.” Quay đầu lại hỏi Bạch U, “Cung chủ Bỉ Ngạn Cung có thân thế

ra sao?”

Bạch U ngập ngừng chốc lát, cúi đầu bẩm: “Mật thám tra được, tên của cung chủ Bỉ Ngạn Cung chỉ có một chữ ‘Yến’.”

Ánh mắt

Đông Phương Cửu phóng tới mặt Bạch U, thu lại nụ cười, nhìn hắn một

cái, lạnh lùng hỏi「©」: “Bạch U, ngươi đừng nói với

Gia rằng, người Gia nuôi dưỡng chỉ có thể tra được cái tên của cung chủ? ! Thật không biết nhiều năm qua Gia đã nuôi dưỡng được những thứ gì!” Bạch U toàn thân run lên, vội vàng cúi đầu, nói: “Bạch U làm việc bất lực, thỉnh Gia trách phạt!”

“Hừ!” Đông Phương Cửu nhìn chằm chằm vào Bạch U, cuối cùng thở dài, thầm nghĩ: Bỏ đi, nếu hắn trừng phạt Bạch U thật tàn bạo, ngày sau lỡ để tiểu Lăng

nhi biết được, chắc chắn nàng sẽ trách móc hắn, nói hắn không biết

thông cảm với cấp dưới, mắng hắn âm ngoan tàn nhẫn!

Nào ai

biết được, nếu hắn không âm ngoan một chút, không biết ngụy trang một

chút, hắn làm sao còn có thể sống sót đến bây giờ?! Làm gì có ai biết

được Lương Quốc có một Cửu vương Gia?! Người đời sớm đã quên mất Lương

Quốc từng có một Cửu hoàng tử do một cung nữ sinh ra!

Bạch U chờ lâu không nghe thấy lệnh trừng phạt của Đông Phương Cửu,

「©」có chút bất an ngẩng đầu, trộm liếc Đông Phương

Cửu, thì nhìn thấy trên mặt Đông Phương Cửu chợt lóe lên một biểu cảm kỳ dị, chốc lát sau, lại trở về gương mặt không có cảm xúc gì.

“Quên đi, tạm gác chuyện của Bỉ Ngạn Cung lại trước đã. Các ngươi tra không ra, tin rằng người khác cũng tra không ra.”

Bạch U vạn phần kinh ngạc, chậm chạp không kịp gật đầu, cho đến khi Đông Phương Cửu lại lên tiếng.

“Ngươi tìm vài người cơ trí lanh lợi bám theo Đông Phương Thất, điều tra thêm từ

chỗ hắn. Phỏng chừng Thất ca của ta cũng không biết chính mình ‘rước

‘được ‘quý nhân’ nào.”

“Dạ –”

“Ngày mai ta cùng với Y Y xuất phủ, chuyện trong phủ giao hết cho ngươi .”

Bạch U ngẩn ra, đôi mắt màu lam nhìn Đông Phương Cửu lóe lên một cái, rồi cụp xuống, nói: “Dạ –”

Vương Gia

của hắn không phải đang bị cấm túc hay sao? Vì sao lại muốn đi ra

ngoài? Cho dù thuật dịch dung của Y Y là thiên hạ vô song, nhưng tại nơi đầu sóng ngọn gió này, nếu xảy ra sai sót gì, đại sự của Vương Gia nhà mình chẳng phải sẽ……

Bạch U

ngày thường tuy có hơi khô khan cứng nhắc, nhưng hắn cũng hiểu được cái gọi là “xuất phủ” của Gia là muốn đi chỗ nào. Không biết vì sao, trong lòng hắn lại có hai thế lực âm thầm đối kháng nhau, một là cảm thấy

vui mừng vì một vài chuyển biến của Đông Phương Cửu, một là có chút lo

lắng. Có lẽ, đối với bá nghiệp to lớn của Vương Gia mà nói, điều không

cần thiết nhất chính là “nhu tình”.

Vừa đi vừa nghĩ, Bạch U biến mất khỏi tầm mắt Đông Phương Cửu. ***

Lương Quốc, Cửu Trọng Sơn, Ma y quán.

Đôi mắt to tròn của Vô Cầu xoay một vòng, tinh quang chợt lóe, trương ra bộ mặt

tươi cười nịnh nọt tiến đến bên cạnh Yến Tứ Phương, ngoan ngoãn dâng

lên một chung trà, mở miệng nhỏ giọng thử thăm dò: “Sư phụ, lần này

xuống núi sư phụ sẽ đi bao lâu?”

Yến Tứ

Phương liếc Vô Cầu một cái, một nụ cười lạnh lùng hiện lên môi, hắn hỏi ngược lại: “Từ khi nào Vô Cầu bắt đầu quan tâm đến hành tung của vi sư vậy?”

Vô Cầu

nhìn thấy nụ cười đó của Yến Tứ Phương, thì biết sư phụ mình đáng sắp

sửa phát hoả rồi, khóe miệng hơi giật giật, cố nén “vọng tưởng” trong

lòng xuống, 「©」 trả lời: “Vô Cầu tùy tiện hỏi thôi, sư phụ đừng để b