Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212772

Bình chọn: 8.5.00/10/1277 lượt.

a bất luận thế nào cũng trốn không thoát, ngày mai

ta sẽ đích thân đi tìm Mộ Dung Xu thăm dò xem sao. Biết người biết ta

mới có thể bách chiến bách thắng, biết không tiểu hài tử thối!”

“Tỷ mới là hài tử!”

“Đi đi, mau đi đánh răng rửa mặt đi ngủ!” Ta đá nhẹ nó một cước, cười **.

Thằng nhóc thối vô tội ngoái đầu lại nhìn, trừng mắt bất bình với ta,

rồi cầm lấy bàn chải đánh răng, lại toét miệng cười, nói: “Hắc hắc,

riêng cái ‘bàn chải đánh răng’ tỷ phát minh kia thật đúng là hữu dụng!”

“Chứ sao, ta là ai chứ?” Chính là Lăng mẹ kế vô lương vô địch người gặp người thích, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở!

***

Sáng sớm hôm sau, thời tiết rất tốt, trời quang mây tạnh.

Ta nhanh nhẹn sảng khoái thức dậy, đắp lại cái chăn bị Vô Cầu đạp tung

cho nó, rửa mặt qua loa, y phục chỉnh tề, đẩy cửa ra, cất giọng chào hai tên môn thần thị vệ dáng người uy vũ, tinh thần sáng láng bên ngoài:

“Tại hạ muốn gặp Mộ Dung quốc chủ, có thể cảm phiền hai vị đại nhân dẫn

đường được không?”

Hai anh thị vệ bị lời nói của ta dọa cho giật nảy mình, lập tức khom

người thấp hơn cả ta, nói lời khách sáo hơn cả ta, một anh liếc mắt với

anh kia, anh kia liền vèo một cái chảy ra khỏi Lộc Uyển. Không bao lâu

sau, anh kia liền vèo một cái quay trở về, phía sau dẫn theo một anh thị vệ khác bước đi có phần bình tĩnh, dựa vào trang phục trên người, có

thể thấy cấp bậc không thấp, một thân áo gấm màu xanh thẫm so với ta hai anh canh cửa chỗ bọn ta sang trọng hơn đôi chút.

“Tại hạ thị vệ trưởng Lý Hải, bái kiến ma y đại nhân!” Tiếng nói hùng hậu mạnh mẽ.

Ta cười cười, nhẹ giọng nói: “Ta cũng xin có lễ.”

***

Mộ Dung Xu nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, ánh mắt ôn nhu mang ý cười, sải bước đi về phía ta, mà lúc bấy giờ Lý Hải rất biết

điều lặng lẽ lui ra.

Cố ý tránh khỏi cánh tay đang đưa tới của Mộ Dung Xu, ta nghiêng người

nép sang một bên, giọng nói không giận không nóng, khẽ nói: “Tại hạ

không biết Mộ Dung quốc chủ phái quân đội hùng hậu bảo hộ mình, không

biết là ý gì?” Khóe mắt ngước lên vốn nên đầy lửa giận, nhưng trong ánh

mắt vẫn là một ánh nhìn bình thản.

Mộ Dung cứng người, nở một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt xoay đi, không

dám nhìn thẳng vào ta, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ta chính là vì…… lo lắng cho an toàn của khanh……”

“Chỉ có vậy thôi?” Giọng ta cao thêm mấy bậc, rõ ràng tỏ ý không tin vào cái lý do vớ vẩn kia.

Mộ Dung Xu do dự một lúc, nhưng vẫn lựa chọn gật đầu dối gạt: “Chỉ thế mà thôi.”

Trong lòng ta thầm oán giận, thầm nghĩ, ta giúp huynh muội hai ngươi

việc lớn như vậy, một giây trước ngươi còn nói đối đãi ta như tri kỷ,

nhưng một giây sau lại quyết tâm lừa gạt ta không nói thật với ta! Cho

dù, ngươi tiết lộ chuyện ta giả chết, Thương Mân các ngươi có thể có bao nhiêu ích lợi?!

“Yến, khanh đừng giận, ta chính là…… ta……” Mộ Dung Xu nhận ra cơn tức

giận ta đang cố nén, một kẻ từ trước đến nay vốn không biết ăn nói như

hắn càng trở nên quẫn bách.

Đúng lúc này, Mộ Dung Uyển lả lướt thướt tha bước vào, nở một nụ cười

tươi như hoa, ôn nhu nói: “Xin ma y đại nhân chớ nên trách tội đại ca

Uyển nhi, là Uyển nhi bảo đại ca phái thị vệ đến.”

Ta nghi hoặc nhìn sang Mộ Dung Uyển. Vì sao nàng làm vậy? Ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng nàng mà.

Mộ Dung Uyển mỉm cười dịu dàng, nói: “Uyển nhi biết ma y quen cảnh tự

tại, tất nhiên là sẽ không ở lâu trong hoàng cung, nhưng hạnh phúc chung thân của Uyển nhi còn nằm trong tay ma y, cho nên……” Đáy mắt Mộ Dung

Uyển tràn đầy day dứt, “Ma y đại nhân sẽ không trách Uyển nhi chứ?”

Ta…… Ta nên nói gì? Nói là ngươi không biết báo ân, chỉ biết nghĩ đến

bản thân mình? Lại nói, những thứ cần giúp chẳng phải ta đã giúp hết

rồi?! Nhưng dù là như vậy, đối mặt với mỹ nhân như thế, ta thực sự không nỡ nhẫn tâm, đành phải dối lòng gật đầu.

Rốt cục cũng đã hiểu, vì sao người đẹp không bao giờ có tội!

Nhưng mà, cũng may bọn họ chưa hoài nghi ta chính là Thượng Quan Lăng,

không hoài nghi ta chỉ giả chết, hoặc có thể nói, Mộ Dung Xu chỉ mới gặp ta có một lần, lại nhìn từ phía xa, làm sao thấy rõ diện mạo của ta?

Đây hẳn không phải là kế hoãn binh của hai huynh muội họ. Thôi thì cứ

nghe thử Mộ Dung Uyển giải thích như thế nào.

“Không biết Tam công chúa cố giữ kẻ hèn mọn này rốt cuộc là vì lý do gì? Chuyện bức họa…” Ta nhìn Mộ Dung Xu, rồi lại nói tiếp: “Hình như đã

giải quyết xong.”

“Bức họa vẽ rất đẹp, nhưng người tặng bức họa……”

Mộ Dung Uyển cong cong đôi mắt đẹp nhìn ta, ta thầm nghĩ, cho dù ngươi

có phóng điện thêm nữa cũng vô dụng, ta cũng là nữ nhân, ta sẽ không bị

điện của ngươi giật, lại càng không vì ánh mắt của ngươi mà phải đi mạo

hiểm, huống chi ta cũng không muốn đặt chân lên lãnh thổ Lương Quốc,

không muốn gặp……

Nhưng trong một giây phong vân đột biến, Mộ Dung Uyển quỳ sụp trước mặt

ta, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp kia nháy mắt liền bao phủ một màn sương mỏng, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn ta chăm chú.

“Ma y đại nhân, chỉ có ngài có thể cứu Uyển nhi!~~ Uyển nhi cầu xin ngài tiễn Phật tiễn đến tây thiên, cứu người cứu cho trót!~~”

“Ta…… Ta……”


Polly po-cket