Old school Swatch Watches
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213071

Bình chọn: 8.5.00/10/1307 lượt.

giờ nở nụ cười với thuộc hạ.

“Bạch U không dám.”

“Không dám? Ha ha. Vì sao ngăn cản Tương Sở? Vì sao không để hắn bẩm báo với Gia?”

Bạch U hít sâu, đáp: “Thuộc hạ cho rằng nên lấy đại cục làm trọng.”

Đông Phương Cửu cười gằn một tiếng, trái tim hoàn toàn nguội lạnh: “Đại cục? Tốt! Tốt lắm! Rất Tốt!”

“Hai người các ngươi theo Gia nhiều năm như vậy, chắc biết nên làm thế

nào rồi chứ? Hay muốn Gia đích thân động thủ?” Đông Phương Cửu xoay

người, đưa lưng về phía hai người bọn họ. Nếu giờ phút này hai người bọn họ đứng dậy công kích hắn, Đông Phương Cửu ắt phải chết, nhưng Bạch U,

Tương Sở chỉ quỳ rạp dưới đất không động đậy, dù cho họ biết số phận

mình rồi sẽ thế nào.

“Gia, ngài nể tình Bạch U đi theo ngài nhiều năm hãy tha cho hắn đi, hắn chỉ vì niệm tình huynh đệ mới nói thay thuộc hạ, Bạch U đối với Gia

tuyệt không hai lòng!” Tương Sở biết mình chắc chắn phải chết, bây giờ

hắn cũng chỉ mong bảo vệ được Bạch U, tình cảm giữa bốn người “Bạch Y

Khanh Tương”, tuyệt không giả dối.

Lúc này, một hoàng sam nữ tử vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Đông Phương

Cửu lập tức quỳ xuống, mắt rưng rưng nói: “Gia! Xin Gia bỏ qua cho Bạch

U, Tương Sở! Hai người bọn họ một lòng vì Gia nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, xin Gia cho họ một con đường sống!”

“Gia!~~”

Đông Phương Cửu khép mi, không trả lời Y Y.

Hắn làm sao không biết “Bạch Y Khanh Tương” vì thiên hạ của hắn đã làm

không ít chuyện, làm sao không biết lòng trung thành của bốn người bọn

họ, nhưng mà……

Nhưng mà, việc gì cũng có thể mắc sai lầm, có thể để Đông Phương Thất

chạy thoát, thậm chí có thể thua trận đêm nay, nhưng mà không thể……

Sao có thể để Lăng nhi của hắn biến mất?

Sao có thể?!

“Gia, Lăng chủ tử cát nhân thiên tướng nhất định sẽ bình an vô sự , Lăng chủ tử tính tình phóng khoáng nhân hậu, nếu nàng biết Bạch U, Tương Sở

hai người vì nàng mà chết, nàng nhất định sẽ đau lòng, Gia!~~~”

Đông Phương Cửu biến sắc: “Y Y, ngươi đang uy hiếp Gia?”

“Y Y không dám.”

Một hồi lâu sau, Đông Phương Cửu rốt cục mở miệng.

“Tương Sở tự phế năm thành công lực, Bạch U tự chặt một tay.” Đông

Phương Cửu lạnh lùng nói, nói xong xoay lưng, phất tay áo bỏ đi.

Đột nhiên, Y Y thở ra một hơi, khóe môi hé lộ một nụ cười khổ, ngã bệt xuống đất.

“Cũng còn may, còn may……”

Bạch U nắm chặt thanh đao đứng dậy, đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào Y Y,

thanh âm không có nửa phần cảm kích: “Y Y, ngươi sai rồi, ngươi như thế

chỉ khiến Gia ngày càng lún sâu.”

Y Y ngẩng đầu nhìn Bạch U, cười nói: “Vậy thì có gì không tốt? Gia so

với trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Gia lúc trước đâu có

cười với chúng ta, Gia lúc trước cũng không vì lời thỉnh cầu của người

khác mà thay đổi quyết định, Gia bây giờ có máu có thịt có tình cảm, như vậy có gì không tốt? Ta sai chỗ nào chứ?!”

Bạch U lắc đầu, Tương Sở thản nhiên mở miệng: “Một vị vua không cần

những điều này. Y Y, đây cũng chính là lí do vì sao Bạch U liều chết

ngăn cản ta đem chuyện Lăng chủ tử mất tích bẩm báo với Gia.”

“Ngươi, các ngươi!” Y Y trừng mắt nhìn hai người, “Các ngươi quả thật muốn Lăng chủ tử cứ như vậy…… biến mất?!”

Tương Sở, Bạch U không trả lời.

“Nữ nhân đối với Gia có thể rất quan trọng, có thể quan trọng hơn cả

chúng ta, nhưng tuyệt đối không được vượt cả giang sơn của Gia, thiên hạ của Gia.” Bạch U lạnh lùng nói xong, vung đao, máu bắn tung tóe, cánh

tay rơi xuống.

***

Tiểu thái giám dẫn bọn ta lén lút rời khỏi hoàng cung, nhưng bọn ta lại

không thể rời khỏi Phượng Dương, Phượng Dương thành khắp nơi hoảng loạn, dân chúng khóc than, còn có đám quan binh vô sỉ cướp của đốt nhà.

“Làm sao bây giờ?” Vô Cầu nhìn tiểu thái giám, tiểu thái giám cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Những binh lính đó của ai?” Ta hỏi.

“Xem ra là của Khang tướng quân.” Tiểu thái giám đáp.

“Người của Đông Phương Thất hay là Đông Phương Cửu?” Ta đâu biết Khang tướng quân là ai chứ.

“Thất vương gia.” Tiểu thái giám nói ngay không cần nghĩ, “Khang Thành Tĩnh là cậu ruột của Thất vương gia.”

“Ờ.” Ta trầm ngâm một chốc, rồi quay ra nói với hai đứa trẻ, “Đi, trước

tiên tìm một căn nhà dân mà bọn chúng đã lục soát trú tạm cái đã.”

“Ừ.” Tiểu Vô Cầu gật đầu, nhìn đám trẻ con khốn khổ đang hấp hối, đôi mắt to tròn không chút biểu cảm.

Ta nhìn quanh bốn phía, chọn một căn nhà gần nhất, kéo Vô Cầu cùng tiểu

thái giám trèo tường vào, không may trong viện còn sót vài tên lính, bọn chúng vừa định kêu lên đã bị Tiểu Vô Cầu hạ độc gục xuống.

Chúng ta vừa mới vào nhà, thì nghe từ gian ngoài truyền đến giọng nói

hoảng hốt của tiểu thái giám: “Không hay rồi! Có thể là người của Thất

vương gia!”

“Làm sao bây giờ?”

“Suỵt!” Chỉ mong không phải là người của Đông Phương Thất, bọn người

thuộc “Cửu bang” chúng ta mà rơi vào tay hắn tuyệt không có kết cục tốt

đẹp gì.

“Tướng quân, ở đây có người chết!”

“Tướng quân, là khố binh của chúng ta!”

“Bên trong có người, phá cửa cho ta!” Thanh âm phẫn nộ của Khang Thành Tĩnh vang lên.

“Ngươi và Vô Cầu đi trước đi!” Ta kéo Tiểu Vô Cầu lên giường đất, mở cửa sổ phía