The Soda Pop
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213245

Bình chọn: 8.00/10/1324 lượt.

uối cùng là cảm phục nàng. Yêu thích, hai chữ này quá đơn giản,

quá nông cạn, có lẽ, sống nhiều năm như vậy ta cũng chưa hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng trong cuộc đời này ta đã nhận định một điều, chính là chỉ một mình nàng ấy, chỉ cần một mình nàng ấy. Nàng hiểu ta nói gì không,

Lăng Nhi.”

“Ta…” Ta hiểu chứ, nhưng ta không muốn hiểu có được không? Đông Phương

Cửu, hai chữ tình yêu đối ta quá nặng nề, không phải ta không dám yêu,

không phải ta không muốn yêu, mà là không thể, ta không thể bị hủy hoại

ngươi, cũng là hủy hoại ta! “Đông Phương Cửu… Ta không phải Thượng Quan

Lăng…” Thở dài nặng nề, ta cười nói ra bí mật của mình, một nửa bí mật.

Ta lo lắng hồi hộp nhìn hắn, chờ hắn mở miệng, nhưng không ngờ được,

Đông Phương Cửu lại mỉm cười thản nhiên, tiếp đến xoa nhẹ đầu ta, hắn

nói: “Ta biết.”

Ta sửng sốt.

“Nàng quên rồi ư, trước đây ta từng nói, nàng thú vị hơn so với ‘Thượng

Quan Lăng’ nhiều.” Hình như hồ ly Đông Phương Cửu đang nở nụ cười, nhưng sao ta lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Trời, đó chẳng phải xảy ra trước đây khá lâu rồi sao? Không lẽ ta vừa xuyên tới, tên này đã phát hiện ra?

“Ặc, ngươi…”

“Được rồi, Tiểu Lăng Nhi của ta vẫn luôn khả ái như vậy, đôi mắt tròn xoe thực là khả ái muốn chết! ~~~ “

“Đông Phương Cửu ngươi có thể đừng làm ta buồn nôn có được không? ! Ta sẽ ói mất!”

Một chưởng hất bay móng vuốt của hắn ra, hung hăng trừng cho hắn một cái.

Đông Phương Cửu thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc lại, thình lình, điềm đạm xoay người, bỗng đâu một đoàn người chạy tới.

“Lăng tỷ tỷ!” Vô Cầu ngồi trên lưng ngựa vẫy vẫy tay.

“Lăng quốc sư…” Tiểu Ngư Nhi vẫn không biết xưng hô với ta thế nào cho phải.

Bạch U xuống ngựa, khom người nói: “Gia, người mang đến rồi. Nhưng Đông

Phương Thất phát hiện không thấy Lăng chủ tử, đã phái truy binh, có lẽ

không lâu sau sẽ đuổi được tới đây.”

“Bao nhiêu người?”

“Không biết.”

Ánh mắt Đông Phương Cửu nhìn qua sau vai Bạch U, tao nhã nhảy lên lưng

ngựa, nhìn về phía ta, vẫn mỉm cười ôn nhu như trước, đưa tay ra nói:

“Lăng Nhi, lên ngựa.”

Ta nhìn chung quanh, ngẩng đầu mỉm cười đón ánh mắt Đông Phương Cửu, cất giọng lưu manh: “Ngươi xuống đây trước đi.”

Đông Phương Cửu ngơ ngác, nhưng vẫn xuống ngựa.

Ngón tay trỏ như có ma lực của ta lại chỉ sang hai người vẫn đang an tọa trên lưng ngựa.

“Vô Cầu, Tiểu Ngư Nhi, hai ngươi cũng xuống đây!”

Hai thằng nhóc mặc dù hoàn toàn không muốn nhưng cũng leo xuống.

Ta nhìn sang Bạch U, hỏi: “Các ngươi tới tổng cộng bao nhiêu người?”

Bạch U sửng sốt một lúc, rồi khách khí trả lời, “Đều ở đây cả.”

Ặc… Các ngươi gan thiệt! Từ trên xuống dưới đếm tới đếm lui cũng không tới một trăm người!

Ta lách qua người Đông Phương Cửu, đi tới chỗ đám kia hắc y nhân trước

mặt, bọn họ thấy ta bước tới, cũng biết ta là “chủ tử”, liền đồng loạt

xuống ngựa, bày tỏ sự tôn kính với ta.

“Các vị…” Ta cảm thấy gọi bọn họ là gì cũng không thích hợp, đơn giản

kêu vậy đi, “Các vị, nếu chúng ta muốn toàn bộ tránh được sự truy đuổi

của Đông Phương Thất là không có khả năng.”

Câu nói điềm đạm của ta khiến đôi hàng lông mày của Đông Phương Cửu trong nháy mắt nhíu lại, ánh mắt hắn cũng tối sầm.

“Kẻ hèn bất tài, nhưng có một kế, có điều, cũng chỉ dám nói, có lẽ có

thể giữ được bệ hạ của các vị vẹn toàn. Nhưng, trong các vị phải có một

nửa chịu hi sinh.” Không ai trả lời ta, tất cả đều lẳng lặng lắng nghe, chỉ có Đông Phương

Cửu không được vui kéo ta về phía hắn, rồi quay sang đám thuộc hạ áo đen ra lệnh: “Lên ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Sương Hoa thành!”

“Khoan đã!” Ta nhẹ giọng ngăn hắn lại, nhìn vào mắt hắn, trong đó ta

nhận ra một nỗi lo lắng mơ hồ, còn có nụ cười như không có việc gì của

ta. Đúng, chính là không sợ, không có gì để sợ.

Không để ý tới sự ngăn cản của Đông Phương Cửu, ta tiếp tục nói phương

án của mình, “Một nửa trong các vị mỗi người dắt hai con ngựa cùng ta đi trước, phân nửa còn lại bảo hộ bệ hạ ẩn nấp vào rừng cây ở đằng kia,

cho đến khi… truy binh của Đông Phương Thất từ chỗ này bắt được chúng ta mang về.”

“Tỷ lại lên cơn điên gì vậy? ! Đem mình ra làm mồi nhử? !” Vô Cầu bực

bội nói, “Ta đi chung với tỷ, ta mới là người không cần trốn!”

“Lăng Nhi! Ta không cho phép!” Thật hiếm mới nghe được giọng nói hơi chút tức giận của Đông Phương Cửu.

Ta nhìn hắn, khóe mắt cũng mỉm cười, “Không còn cách nào khác.” Nếu không cả đám sẽ cùng bị bắt trở lại, không phải sao?

“Từ lúc nàng đồng ý đi theo ta đã dự tính thế này rồi sao?”

“Cũng gần như thế.” Ta nhún nhún vai. Ban đầu thì chưa nghĩ ra, sau đó

là vì không còn cách nào khác, nhưng mà vậy cũng tốt, chí ít có thể đưa

bọn nhóc Vô Cầu đến chỗ an toàn.

“Không được.” Đông Phương Cửu cố chấp không giống bình thường.

“Đông Phương Cửu” ta cười nhìn hắn, dịu dàng đến mức chẳng giống ta,

“Tất cả nam nhân đều tự đại, đều muốn giành chiến thắng, chẳng lẽ ngài

không muốn sao? Nam nhân đều không thích thất bại, cho dù chỉ một lần,

chẳng lẽ ngài không phải vậy? Ngài cũng biết, nếu mình bị Đông Phương

Thất giam giữ, thì sẽ không còn có cơ hội l