
cũng không mất tác phong của chủ
nhà.
Ta cười bình thản, nói: “Tiểu nữ là Lam Nhan Lăng, là đệ tử của thiên sư Trương Đạo Lăng của phái “Chính Nhất Đạo”, không dám khoe khoang văn võ toàn tài, trên đời có một không hai, nhưng cũng có hiểu biết chút ít kỳ môn dị thuật, tạp học bí lý, thôi cung diễn toán. Lam Nhan Lăng bất tài đặc biệt đến xin Ma y đại nhân chỉ giáo!” Ta nói không nhanh không
chậm, khóe mắt luôn mang theo tiếu ý chứ chẳng hề có nữa điểm thành tâm
muốn xin chỉ giáo, càng nghe càng giống như là ‘vạch lá tìm sâu’.
Hiên Viên Tiêu và Đông Phương Cửu nghe những lời Thượng Quan Lăng nói
trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Thiếu niên áo vải hơi có chút sửng sốt, dường như vô tình liếc ta một
cái, rồi mỉm cười chắp tay làm lễ với ta, nói: “Vô Dục, đại đệ tử của sư phụ.” Đột nhiên hắn ngừng một lúc rồi lại nói, “Gia sư xuất môn chưa
về, cô nương đây nếu nguyện ý thì trước tiên hãy vào trong viện chờ
đợi.”
“Đã như vậy, Lam Nhan Lăng cung kính không bằng tuân mệnh.” Ta mỉm cười rực rỡ nhìn hắn, vửa đủ lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Vô Dục nghiêng người, chìa cánh tay trái ra, cung kính nói: “Mời vào — “ Ma Y quán, bên trong phòng khách ở hậu viện.
“Vô Dục, người đã vào chưa?” Ma Y vẫn ngồi trong phòng khách như trước, đang chăm chú nghiên cứu y thư (sách thuốc) trong tay, thanh âm xa xôi hỏi đại đệ tử của hắn
.
“Bẩm sư phụ, Vô Dục đã chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi trong Hồng Mai Đình ở tiền viện rồi ạ.” Vô Dục khom người trả lời.
“Ừm.” Ma Y gật gật đầu, lại hỏi: “Ngoại trừ Đông Phương Cửu, hai người kia có nói tên hay không?”
Vô Dục suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Nữ tử áo lục tên là Lam Nhan Lăng, tự xưng là đệ tử của Trương Đạo Lăng Trương Thiên sư.”
Cười khẽ, lại nói, “Nói là muốn cùng sư phụ thỉnh giáo vài thứ gì đấy!”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói, “Có điều, Vô Dục
cho rằng cô nương này hoàn toàn không phải là người tu đạo, ở trên người nàng
「©」 đồ nhi không cảm nhận được hơi
thở ôn hòa của người tu đạo, mà khí lực của nàng dao động rất lớn, ha
ha, rất có sức sống.”
Ma Y sửng sốt, khẽ lầm bầm: “Lam Nhan Lăng?……” Tiếp
theo ngẩng đầu nhìn phía Vô Dục, cười nhạt hỏi: “Ố? Ha ha, Vô Dục bắt
đầu hứng thú với việc nghiên cứu tu chân từ khi nào vậy?”
Vô Dục sắc mặt ửng đỏ, gục đầu xuống nói: “Khi sư phụ
ngao du chưa về, đệ tử nhàm chán, liền tự ý lật xem các điển tịch trong
kho sách……”
“Ha ha.” Ma Y cười vang, “Các điển tịch trong kho sách tất nhiên là cho ngươi và Vô Cầu tùy tiện vào xem, sao lại nói là tự ý.”
Vô Dục thấy Ma Y đi ra phía cửa, liền vén rèm lên giúp Ma Y, đi theo phía sau hắn ra ngoài.
“Sư phụ muốn đến tiền viện?”
“Không. Tây Uyển, Bạch Mai Đình.” Ma Y thản nhiên nói.
“Vậy để Vô Dục đi chuẩn bị cho sư phụ một ít trà bánh.”
“Ừ.”
Vô Dục vừa mới xoay người đã bị Ma Y gọi lại.
“Ngươi đi mời Lam cô nương đến Hồng Mai Đình, bảo Vô
Cầu đi phân phó phòng bếp chuẩn bị trà bánh.” Ma Y suy nghĩ một chút,
lại nói, “Nhớ chuẩn bị bánh hoa quế và bánh xốp đậu đỏ.”
Vô Dục giật mình, vội nói: “Dạ, Vô Dục đi làm ngay.”
Ma Y gật đầu cho phép.
Đông Uyển.
“Vô Cầu, đệ mau đi phân phó phòng bếp chuẩn bị ít trà
bánh!” Vô Dục vừa đẩy cửa phòng Vô Cầu ra, quả nhiên nhìn thấy Vô Cầu
lười nhác đang nằm ở trên giường chợp mắt.
“Ò……” Vô Cầu bất mãn ngồi dậy, “Vì sao đệ lại là tên
sai vặt, sư phụ lão nhân gia người không biết yêu thương đệ gì cả……
Người ta vẫn còn đang ở độ tuổi trưởng thành ……”
Câu nói chưa dứt, trên đầu Vô Cầu đã lãnh một cái cốc
đau điếng, Vô Dục trừng mắt nhìn hắn giả bộ cả giận nói: “Còn không đi
nhanh! Cẩn thận sư phụ phạt đệ bây giờ!”
“Hừ…… Sư phụ đúng là bất công, thiên vị sư huynh!” Vô
Cầu còn chõ mỏ nói lại một câu xong mới chạy ra khỏi phòng, trên mặt vui như hoa nở.
Vô Dục bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, đuổi theo hắn ra cửa,
dặn với theo: “Đưa đến Bạch Mai Đình, nghe rõ chưa?! Nhất định phải có
bánh hoa quế và bánh xốp đậu đỏ đó!!”
“Ai da, dông dài quá, biết rồi!” Vô Cầu vui vẻ chạy đi, không thèm quay đầu lại.
*** Ma Y quán, tiền viện, Hồng Mai Đình.
Ta cùng tên ngốc Đông Phương Cửu và tên thất phu Hiên
Viên Tiêu tao nhã ngồi chờ trong đình chung quanh bao bọc toàn là mai
đỏ, nhàn rỗi ngồi uống hết ba ấm trà, nếu còn uống tiếp chỉ sợ ta phải
hỏi đường đi nhà xí mất.
Mấy nam nữ hầu hạ đứng ngoài đình mặt lạnh như tiền,
tướng mạo đều tuấn mỹ vô cùng, chỉ tiếc bọn họ không hề nói chuyện, thấy đồ đệ Ma Y đưa bọn ta đến đây, liền dâng trà bánh. Chén trà không còn,
sẽ có người chủ động châm lại cho đầy, nếu là bình trà đã cạn, không đến một giây sẽ có người bưng bình trà mới lên.
Tóm lại là phục vụ chu đáo, động tác thuần thục, nhưng
mà, ngươi đừng mất công dò hỏi bọn họ bất cứ vấn đề gì, có hỏi bọn họ
cũng chỉ hé miệng cười cười mà thôi.
Ta 「©」 trong lòng tức giận không
chịu nổi, kéo Đông Phương Cửu nhỏ giọng hỏi: “Này, bọn họ có phải câm
điếc hết rồi không, sao hỏi cái gì cũng không lên tiếng vậy, tốt xấu gì
ít nhất cũng phải nói ‘Không biết’ chứ, đúng hay không?! Cái này gọi là
đạo đãi