Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329512

Bình chọn: 7.00/10/951 lượt.

hợp. Trên bức tường trúc mà cây đàn cổ được dựng dựa vào có treo mấy

bức họa sơn thủy xinh đẹp, bức họa trông rất sống động, khiến người

ta tựa như lạc vào cảnh giới của nó, đủ thấy người vẽ ra những bức

tranh này kỹ thuật cao minh bất phàm.

“Ba vị khách quý mời ngồi, sư phụ lát nữa sẽ đến.” Vô

Dục khách khí nói với bọn ta, sau đó xoay người phân phó Vô Cầu, “Sư đệ, bảo nhà bếp đưa thức ăn lên!”

“Dạ! Sư huynh!” Vô Cầu tròn mắt, hung hăng đáp, rất có khí thế.

Ta nhìn thấy tiểu hài nhi Vô Cầu này, liền nhớ đến lúc

sáng hắn làm khó dễ bọn ta, trong lòng đang nghĩ có nên “giáo huấn” hắn

một chút hay không. Chợt nghe một giọng nói dịu dàng truyền vào nhà

trúc, tiếp đến một mùi thuốc theo gió nhẹ bay vào.

“Không biết ba vị khách quý đến thăm, Yến Tứ Phương không kịp nghênh đón từ xa.”

Một bộ áo trắng phiêu nhiên bước tới, một đóa hồng mai lớn theo vạt áo xinh đẹp bay bay.

Ta nhìn người trong mắt đầy ý cười đang khoan thai bước đến, ngẩn cả người.

Mái tóc đen dài đến thắt lưng dùng trâm cài tóc bạch

ngọc đơn giản búi lên, một đôi mắt màu tím sâu thẳm tà mị, mắt hạnh tự

tiếu phi tiếu khẽ ngước lên, một mảnh lụa trắng mỏng che khuất

khuôn mặt từ phần mũi trở xuống, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo,

lại vừa đủ để nhìn thấy đôi môi mỏng khẽ mím lại, còn nơi má trái chưa

bị che khuất có một nửa cành “Mạn Châu Sa Hoa” đang hé nở đầy yêu mị.

Người này thật sự là thuộc hạ của ta, thủ lĩnh tứ đại hộ vệ, Giáp ư?!

Hắn tên Yến Tứ Phương, là diễm tuyệt tứ phương sao?! Đợi sau khi chủ nhân gia ngồi xuống, Vô Cầu liền nháy đôi mắt to của hắn

vào trong nhà trúc, ra hiệu cho các người hầu phía sau lưng bước lên bày thức ăn ra.

“Đây là lưỡi chim tước (chim sẻ) xào, lót bên dưới là cánh hoa mai đỏ còn tươi; Đây là thịt bê kho tàu, được tuyển chọn từ những con bê vừa đầy tháng, chọn lấy phần thịt sườn tươi mềm bên trong làm thành; Đây là món cá chưng cách thủy, chỉ lựa

chọn những phần tươi ngon nhất của cá nóc, chất độc đều đã được thanh

lọc sạch sẽ, phần da cũng chỉ lấy hai phần ba xung quanh vùng miệng! Đây là……”

Người hầu bày món ăn nào lên, Vô Cầu liền giải thích món ăn đó, trông vẻ mặt thì không chút biểu cảm, nhưng kì thực là khóe mắt đang khẽ nhếch lên nói rõ là hắn đang khoe khoang.

Ta

cười thầm, thằng nhóc này thật đúng là rất thú vị, lập tức liền nghĩ

cách trêu đùa bỡn cợt hắn, dù sao sư phụ hắn vẫn là thuộc hạ của ta mà, ta sợ hắn gì chứ!

Thế

là, ta làm bộ kinh ngạc hỏi han: “Lưỡi tước này, là dùng Tước gì vậy?”

Ta đương nhiên biết là dùng lưỡi của con chim sẻ, mặc dù ta chưa từng ăn bao giờ, nhưng cũng đã từng nghe qua tên của món ăn này. Sau đó, ánh

mắt mơ màng đảo qua mọingười, rồi quay trở lại khuôn mặt của thằng nhóc xấu xa Vô Cầu đang định trả lời,

“Lưỡi Khổng Tước (chim công) từ bao giờ lại ngắn ngũn như thế này?! Dùng

lưỡi của con mái hay là của con trống vậy?! Ta 「©」 chỉ có thể ăn lưỡi của khổng tước trống thôi!~~~ ai biểu nó không có

việc gì cũng thích xòe cái đuôi hoa hòe lòe loẹt ra khoe khoang làm

chi!”

Thằng nhóc Vô Cầu không ngờ ta sẽ nói những lời như vậy, tức thì ngây ngẩn

cả người cũng không biết nên tiếp tục giảng giải cho chúng ta tên gọi

món ăn như thế nào nữa. Hiên Viên Tiêu đôi tròng mắt màu vàng chợt lóe

sáng, lấp la lấp lánh. Còn “bạn” Ma Y Giáp Yến Tứ Phương ánh mắt đình

trệ chỉ trong nửa giây rồi liền cầm lấy bình ngọc lưu ly rót mỹ tửu vào đầy những chung rượu lưu y trước mặt ba người chúng ta.

Cũng không biết tên ngốc Đông Phương Cửu này là vì muốn phối hợp với ta, hay là cố ý làm ta “mắc ói”, chỉ thấy hắn cong cong đôi mắt phượng thăm

thẳm vẻ mặt bay bổng nói với ta: “Lăng nhi đến nhà của ta đi, rừng trúc ở hậu viện của ta có rất nhiều khổng tước, đều là con trống! Nàng thích ăn lưỡi tước, ta sẽ bảo bọn hạ nhân mỗi ngày đều làm cho nàng ăn!”

Ta

nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ mong đợi của tên ngốc

Đông Phương Cửu kia, mà há hốc mồm, quay đầu sang đĩa lưỡi tước đưa đũa gắp một ít cho vào cái cái đĩa nhỏ trước mặt hắn, giới thiệu: “Kỳ thật lưỡi chim sẻ cũng không tệ, thịt ít nhưng rất mềm mại thơm ngon, ngươi nếm thử đi!”

Ta

vốn tưởng rằng như vậy tên ngốc Đông Phương Cửu này có thể buông tha

cho ta, không tiếp tục nói ra những lời buồn nôn với ta nữa, kết quả

người ta hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là có chừng có mực, mà chỉ biết được voi đòi tiên!

Trong chốc lát đôi mắt phượng đen láy cong cong kia đã long lanh ngân ngấn

nước. Ta nhìn sắc mặt đại biến của hắn thì biết những lời càng buồn nôn mắc ói hơn lại sắp sửa tuôn ra rồi. Quả nhiên, ta không đoán sai. Đông Phương Cửu chớp chớp đôi mắt đầy hơi nước, đột nhiên chộp lấy bàn tay

phải còn đang cầm đũa của ta, hai tay hắn ra sức xoa nắn chà bóp, tiếp

theo hắn giở giọng nức nở, nghẹn ngào giả dối hoàn hảo không chê vào đâu được nói với ta: “Lăng nhi, ta biết mà…… ta biết nàng yêu…… yêu ta

nhất mà…… hức hức……”

Một

giây sau, ta vung bàn tay trái còn đang tự do lên dùng hết sức giữ chặt khóe miệng bên trái của mình lại, ta sợ rằng nếu nó cứ tiếp t


Teya Salat