Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324365

Bình chọn: 8.5.00/10/436 lượt.

iên là công giữa đàn gà, hôm nay tinh thần anh lại tốt hơn nhiều, thậm chí trên người còn tản ra hương vị sữa tắm cô thường dùng.

Cô chỉ chỉ trên tầng nói: “Tôi đã dọn qua phòng cho khách, nơi đó tương đối đơn sơ, anh miễn cưỡng một chút đi.”

Mạc Phong có chút thất vọng, nhưng mà anh vẫn gật đầu một cái, có thể lên đây đã là tốt rồi, yêu cầu không thể quá nhiều.

Tô Tranh dẫn anh vào phòng cho khách, mở ra đèn, bên trong quả nhiên là tương đối đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái ghế cộng thêm một chiếc ghế sa lon thôi, ngay cả máy điều hòa cũng không có.

Tô Tranh cảm thấy có chút có lỗi nhìn anh: “Những phòng khác không có giường, chỉ còn lại phòng này, đáng tiếc lúc đầu lại không chu đáo, phòng này không có điều hòa.”

Mạc Phong cũng đành phải gật đầu nói: “Không sao, buổi tối sẽ rất nóng sao?”

Tô Tranh nghĩ một chút, giúp anh mở cửa sổ ra nói: “Cũng tương đối nóng, hay là mở cửa sổ ra?”

Tô Tranh nghĩ, nhất định Mạc Phong chưa từng phải chịu loại uất ức này, lập tức không thể làm gì khác hơn là giải thích nói: “Dưới tầng có điều hòa, nhưng mang lên đây tương đối khó, sợ rằng sẽ gây ồn làm bọn nhỏ tỉnh.”

Mạc Phong vội vàng nói: “Không sao, anh hiểu mà , thật ra thì chỉ cần ở nhà của em nơi nào cũng được.”

Anh nói xong rất nghiêm túc, nhưng Tô Tranh không hiểu, cảm thấy trong giọng điệu này có chút uất ức, giống như chỉ cần cô chứa chấp anh, để cho anh ngủ trong cầu thang anh cũng nguyện ý.

Tô Tranh biết là không nên, nhưng khi nhìn nhìn căn phòng đơn sơ này, thật sự làm khó cho anh.

Mạc Phong quan sát sắc mặt của Tô Tranh, nhìn ra ý của cô, nhân cơ hội nói: “Không có chuyện gì, cùng lắm thì buổi tối nóng bức một chút, anh có thể nhịn.”

Anh càng nói như vậy, Tô Tranh càng thấy có lỗi với anh, nhưng thật sự cũng không có lữa chọn nào hơn, cũng chỉ có thể như vậy.

Cuối cùng Tô Tranh nhìn anh một chút: “Không có chuyện gì nữa thì tôi về nghỉ ngơi đây.”

Mạc Phong ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt ngày thường bén nhọn lúc này lại lộ ra tia dịu dàng, khẽ gật đầu một cái.

Tô Tranh nhìn anh mắt dịu dàng của anh, trong lòng như nhũn ra, ngay sau đó lại cười nhạo mình, xoay người rời khỏi phòng.

Ai ngời Mạc Phong lại nhỏ giọng gọi cô lại.

Tay Tô Tranh đã để lên tay nắm cửa rồi, nghe thấy anh gọi, dừng lại xoay người: “Có chuyện gì sao?”

Mạc Phong không nói gì, đi lên phía trước, từ phía sau, dụi đầu vào vai cô, ôm lấy vòng eo của cô.

Hơi thở ấm áp phun đến gáy, tiếng thở hơi có vẻ hổn hển vòng quanh bên tai cô, ngực của áp sát lưng cô.

Tô Tranh không giãy giụa, chỉ lắc đầu một cái: “Đừng. . . . . .”

Cô cũng không phải là không muốn, chỉ là có rất nhiều chuyện tới đột nhiên, cô còn cần tỉnh táo để suy nghĩ thật kỹ.

Nhưng Mạc Phong không cho cô cơ hội này, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Là em nói muốn giữ anh lại đấy.”

Tô Tranh gật đầu: “Tôi nói để cho anh ở đây, nhưng không có ——”

Mạc Phong lại ủy khuất nói: “Anh ngủ một mình, luôn không ngủ được, anh bị mất ngủ đã lâu rồi.”

Bởi vì mất ngủ, bởi vì không ngủ được, cho nên mới chạy đến dưới nhà cô đứng canh sao?

Mạc Phong dùng cằm liếm gương mặt của cô: “Tô Tranh, khi anh ngủ không được sẽ nghĩ, có phải em cũng mất ngủ hay không, em luôn ngủ không ngon , cho nên anh vẫn nhẫn nhịn không lên thăm em.”

Môi Mạc Phong nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tô Tranh, đừng rời xa anh.”

Tô Tranh không có phản ứng gì, mù mờ ngỡ ngàng ở trong lòng ấp áp của anh, thật ra thì khi cô đưa anh về đây cũng đã có dự liệu, không phải sao?

Mạc Phong khe khẽ cắn lỗ tai nhạy cảm của cô: “Em vẫn không thể tiếp nhận anh sao?” Anh gặm nhắm lỗ tai của cô, mang đến cho cô môt cảm giác thật tê liệt.

Tô Tranh dựa sát vào lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Em không biết, Mạc Phong, anh đừng hỏi em nữa.”

Mạc Phong dùng cánh tay không bị thương của mình ôm chặt lấy cô: “Anh không để cho em đi, nơi này nóng quá, vậy em cũng sẽ phải ở đây với anh.”

Tô Tranh không đồng ý, cũng không cự tuyệt.

Lúc này, Mạc Phong cho là, không cự tuyệt, chính là chấp nhận.

Môi của anh ở bên tai cô nhẹ nhàng trêu chọc, bú hôn, cảm thấy cô thở dốc dồn dập thì mới chậm rãi dọc theo gương mặt của cô đi lên phía trước, bắt lấy cánh môi mềm mại tinh sảo.

Tô Tranh do dự một chút, nhắm đôi măt lại.

Mạc Phong múi liếm láp hôn trên môi cô, ánh mắt thâm tình ngưng mắt nhìn hàng lông mi rung động như cánh bướm, anh lại cảm thấy cô không chuyên tâm.

Anh rời khỏi môi của cô, cúi đầu hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy. . . . . .”

Tô Tranh mở mắt ra, trong mắt có một tầng sương mỏng, lắc đầu một cái nói: “Em không biết.”

Trong mắt Mạc Phong lóe lên một tia chán nản, nhưng ngay sau đó anh không hề nghĩ gì nữa, lại hôn lên cánh môi đỏ mọng kia lần nữa.

Lòng của em vẫn cứ nửa đóng nửa mở, do dự có muốn chứa anh đi vào hay không sao?

Động tác của Mạc Phong chợt rất mạnh dạn hơn, anh không cảm thấy thoả mãn với hai môi đơn thuần tiếp xúc, mà dùng răng cứng rắn tách đôi môi mềm mại của cô ra, để cho chiếc lưỡi mang lửa nóng nhân cơ hội chui vào trong miệng của cô, dịu dàng đến ăn lưỡi của cô, đồng t


XtGem Forum catalog