
c khe hở tìm kiếm vậy bóng dáng của tiểu thiên sứ, nhưng cô không nhìn được, không thấy được.
Tô Tranh cúi đầu, ngơ ngác ngồi bệt ở trên sàn nhà lạnh băng.
Bên tai là những âm thanh chúc mừng và tiếng vỗ tsy, trước mắt cô lại hiện lên ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt phòng bị đó.
Đứa bé bé nhỏ, bọn họ còn chưa hiểu được cách che giấu, con ngươi tinh khiết khơi rõ nội tâm đơn giản của bọn họ.
Dường như đã qua một hồi lâu, tiếng vỗ tay đã ngừng, âm nhạc lại vang lên , giống như có người ở chạm cốc, có người ở nói đùa.
Tô Tranh dùng hai tay chống xuống sàn đứng dậy, từng bước một đi ra ngoài.
Đã từng, cô cho là cho dù cái thế giới này cũng từ bỏ cô, cô cũng phải cố gắng sống nữa.
Nhưng hôm nay, cô chợt không tìm được ý nghĩa để sống tiếp.
Đang lúc mờ mịt, cô đụng phải một lồng ngực khỏe mạnh , nâng con ngươi lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt như quen thuộc.
Gương mặt lạnh lùng nguội lạnh, con ngươi kiên nghị băng lãnh.
Cô kinh ngạc đến ngây người trong chốc lát, ngay sau đó quay đầu như bị ma đuổi chạy ra ngoài.
Cô đã cái gì cũng không có, mà anh có con gái, con trai còn có cả vị hôn thê, còn có tiền đồ sáng sủa.
Nhưng là người đàn ông kia đã nhận ra cô, khinh thường lạnh giọng hỏi: "Tô Tranh, lại là cô...cô tới làm cái gì?"
Tô Tranh căn bản không để ý, điên cuồng đẩy cửa chạy ra phía ngoài .
Anh do dự một chút, ngay sau đó đuổi theo: "Tô Tranh, cô đứng lại!"
Tô Tranh liều mạng, tông cửa xông ra, hoảng hốt chạy bừa, bên ngoài có rất nhiều xe ô tô đang chạy .
Sau đó thì sao, Tô Tranh nghe được két một tiếng, cô cảm thấy mình thân hình bay lên.
Trong một khắc bay lên đó , cô hoảng hốt thấy được Mạc Phong cách đó không xa.
Trong con ngươi Mạc Phong tất cả đều là khiếp sợ!
Sau đó cô trầm trọng rơi xuống đất.
Trước mắt cô một vùng tăm tối, ý thức bắt đầu mơ hồ, cô mơ hồ nghe được âm thanh của Mạc Phong, anh đang kêu tên của mình, vội vàng muốn nói cái gì.
Nhưng là, âm thanh kia rất mơ hồ, cô nghe không được.
Cô lục lọi từ trong lòng ngực móc ra tượng gỗ này, cố gắng mở mắt ra, lại thấy một mảnh hồng.
Tượng gỗ, tượng gỗ của cô, đã bị nhiễm đỏ sao?
Cô cười một nụ cười bất đắc dĩ, cũng là phí công.
Cuối cùng, cô hoàn toàn chìm vào sâu trong bóng tối. Khi cô lúc tỉnh lại, cảm giác mình giống như bị xe đâm qua.
Dĩ nhiên cô rất nhanh nhớ lại, mình không phải là bị xe hơi cán qua, mà là bị xe hơi đụng qua. Nhưng , cô không phải cũng đã đã chết rồi sao?
Cô mở mắt, lại nhìn thấy bản thân mình đang ở trong túc xá, nhìn giống như là ký túc xá của học sinh, có cửa hàng trên dưới, cô nằm trên một giường.
Trên vách tường có ảnh tạp chí, là ảnh của Vương Phi .
Ánh mắt của cô nhìn quanh phòng, thấy trên cửa còn có dán lịch trực nhật quét dọn vệ sinh, trên đó viết Thứ hai Tô Tranh, thứ ba Trần Yến.
Cô trầm mặc biết, chợt ngồi bật dậy.
Cô phát hiện, mình mặc dù cả người mệt mỏi, trên người cũng không có vết thương gì.
Cô trầm tư , sau đó con ngươi trong nháy mắt co rúc lại.
Trùng sinh, cô sống lại sao?
Trùng sinh đến mười năm trước.
Cô nhắm mắt lại, làm theo suy nghĩ, sau đó xuống giường, cầm lịch ở bên cạnh lên.
Ngày 9/4/2000.
Một tháng trước, là ngày cô sinh hai đứa bé.
Một ngày trước, đứa bé của cô đã rời cô đi.
Mộ ngày trước, Mạc Phong tìm cô, sau đó hoàn toàn thất vọng rời đi.
Một ngày trước, cô cảm thấy mình mất đi tất cả chỉ còn hai bàn tay trắng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn trời.
Cô sống lại, nhưng tại sao cô lại để cô trọng sinh vào thời khắc này!
Nếu sớm hơn một năm nữa, cô sẽ cố gắng thay đổi, không tiếp tục để cho đoạn nghiệt duyên này xảy ra!
Nếu sớm hơn một tháng, cô nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ con của mình, sẽ không để mặc cho bọn họ bị người khác ôm đi!
Nếu nữa sớm ngày, cô cũng tất nhiên sẽ thuyết phục Mạc Phong!
Nhưng chậm, cô sống lại thời điểm, tất cả đều đã xảy ra! Tất cả đều đã thành định cục!
Sau khi trầm mặc thật lâu, cô rốt cuộc ngấc đầu lên lần nữa.
Không có quan hệ, lần này Tô Tranh cô, có thời gian là cả mười năm.
Mười năm, cô có thể làm rất nhiều việc.
Lần này, cô nhất định sẽ lấy lại hết nhưng thứ cô mong đợi!
Mười năm sau chính là ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng sẽ không tái hiện kết quả như trước nữa! Thời gian: 5h sáng ngày 9.3.2010.
Cô là Tô Tranh, cũng là Tô Tranh của mười năm sau.
Cô lại tỉnh lại vào lúc năm giờ sáng một lần nữa.
Cô đứng dậy, đốt điếu thuốc, kéo rèm cửa sổ ra, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bóng đêm phía ngoài đàng trước .
Khói mù lượn lờ ở bên trong, cô chờ áng sáng đầu tiên của ngày mới sáng lên.
Bao nhiêu lần sang ngày mới, cô đều như vậy mà đến.
Mà hôm nay là một ngày đặc biệt, hôm nay là 9.3.2010.
Ở nơi này vào 10h sáng ngày này, sau khi bị đả kích đau lòng muốn chết,cô bị tai nạn xe cộ mà chết.
Đây là vốn là số mệnh của cô.
Nhưng là, lần này, nhất định sẽ không có chuyện tương tự như vậy nữa.
Cô dùng mười năm nay để thay đổi mình, nhưng tất yếu là cố hết sức để thay đổi kết cục bi thương kia.
Mười năm, 3650 ngày, mỗi ngày cô sẽ dạy vào đúng 1 giờ, sau đó lặng lẽ đốt 1 điếu thuốc.
Cô cúi đầu nhìn về phía cái bàn, nơi