Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322620

Bình chọn: 8.5.00/10/262 lượt.

ông ổn định.

Khi cảm xúc anh không yên, anh sẽ nắm chặt tay.

Tô Tranh lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau qua đôi môi bị người ta giày vò, cúi đầy cười nhạt.

Cảnh cáo là chuyện của anh, tôi không nghe, lại là một chuyện khác. Tô Tranh ra khỏi phòng vệ sinh, gặp phải Phùng Mính Nhi.

Phùng Mính Nhi mỉm cười theo lễ, nụ cười này là lễ nghi của khuê tú các nhà.

Tô Tranh khẽ gật đầu với cô. Tô Tranh không phải đại gia khuê tú, khi nào cô không muốn cười cũng sẽ không cười.

Phùng Mính Nhi mặc dù đang cười, nhưng theo Tô Tranh quan sát lại có điểm nghi ngờ cùng thăm dò. Cái này chẳng phải kì quái, dù sao mới vừa rồi chồng chưa cưới Mạc Phong của Phùng Minh như tâm tình giống như vì Tô Tranh mà có chút dao động, dù sao hiện tại bộ dạng Tô Tranh có chút kì quái. Cằm có chút máu ứ đọng, môi cũng giống như mới bị người ta giày vò qua.

Tô Tranh gật đầu với cô ta một cái, không nói gì, lập tức rời đi.

Cô muốn nhanh chóng trở lại đại sảnh.

Trong đại sảnh, hai tiểu thiên sứ vẫn đang mỉm cười hạnh phúc, nhưng ba bọn chúng đã rời đi.

Ba của chúng rời đi, vậy kế tiếp chuyện tuyên bố đính hôn cũng hủy rồi sao?

Tô Tranh nhớ lại khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Phùng Minh Nhi, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Lần này, cô nên khóc chứ?

Phùng Mính Nhi chưa từng đắc tội gì với Tô Tranh, nhưng Tô Tranh lại không hề thích Phùng Mính Nhi. Chỉ vì, người phụ nữ này gần như đang đứng ở vị trí mà Tô Tranh từng tha thiết mơ ước, đã từng được gọi tiểu thiên sứ bằng những lời nói mà Tô Tranh nghĩ cũng không dám gọi.

Tô Tranh lặng lẽ thở dài, không phải đã từng, mà là không được phép xảy ra.

Cùng là một khoảng thời gian như vậy, nhưng Tô Tranh cũng không biết rõ một không gian kia, khi mà Tô Tranh đã chết, Phùng Minh Nhi có đang hạnh phúc chăm sóc cho con cô?

Tô Tranh đưa tay lên, sờ sờ môi mình, cô tự nói với mình, bất kể cô có tồn tại ở không gian kia hay không, cô cũng không quan tâm trong không gian đó đang xảy ra chuyện gì, cô chỉ quan tâm, cô vẫn còn sống ở không gian này, cô nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

Con của cô, cô không muốn để bọn chúng gọi người khác như vậy, tiếng gọi không chỉ nặng tựa Thái Sơn(núi cao), mà còn là tiếng gọi ấm áp nhất trong đời người tự cổ chí kim.

Mẹ. . . . . .

Tô Tranh sâu, ngẩng đầu lên, đi về phía đại sảnh. Khi Tô Tranh đi vào đại sảnh, rất nhanh Đinh Hiểu liền chú ý đến cô, đi đến bên cạnh cô.

"Sao vừa rồi không thấy cô?" Đinh Hiểu nhỏ giọng hỏi.

Tô Tranh không nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi toilet thôi." Đinh Hiểu và cô đều là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Mạc Vân. Nhiều năm như vậy họ cùng nhau làm ra rất nhiều thành tích kinh người. Cho nên dù Tô Tranh có vắng mặt thì Đinh Hiểu cũng có thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Đinh Hiểu cũng là một trong số ít bạn bè của Tô Tranh.

Đinh Hiểu quay đầu nhìn về phía cô, nhìn vào điểm khác thường trên mặt cô: “Cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh lập tức nhíu mày, rất quan tâm.

Tô Tranh lơ đãng giải thích: "Bị muỗi cắn."

Đinh Hiểu hiển nhiên không tin, nhíu mày nói: "Tô Tranh, bộ dạng của cô rất rõ ràng rồi."

Rõ ràng !!!!, không phải là bị con muỗi cắn, lại nói ở chỗ như thế này làm sao có thể có muỗi?

Tô Tranh không nói gì, ánh mắt nhìn quanh tìm tung tích của hai tiểu thiên sứ trong đám người.

Đinh Hiểu bất đắc dĩ thở dài: "Tô Tranh, Mạc tổng là người đã có gia đình, cô phải chú ý đúng mực."

Tô Tranh không chút để ý nói: "Tôi có lúc nào không chú ý hả?"

Đinh Hiểu nghẹn lời, đối với Tô Tranh anh đã quen bao dung, chỉ là việc giữa Tô Tranh và Mạc Vân kia... không nói hẳn ra được rõ là có quan hệ mập mờ.

Tô Tranh cũng lười giải thích, hiển nhiên Đinh Hiểu hiểu lầm con muỗi vừa rồi cắn mình là Mạc Vân rồi. Dù sao tin đồn về quan hệ của cô và Mạc Vân đã quá nhiều, nếu Đinh Hiểu cũng hiểu lầm vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.

Hai người đứng một lúc, Tô Tranh nhìn ở bên kia đại sảnh hình như có chút hỗn loạn, bởi vì có người nhìn như rất nóng nảy, sau đó lại thấy tiểu thiên sứ rời khỏi đại sảnh, rốt cuộc mở miệng: "Chúng ta đi thôi."

Đinh Hiểu nhắc nhở: "Nghe nói lát nữa còn có màn đại thiếu gia Mạc Gia tuyên bố tin tức đính hôn đấy”

Tô Tranh cười: "Giờ này còn chưa có, chắc hủy bỏ rồi."

Đinh Hiểu không nói cũng biết, người trong cuộc đã bực tức rời đi rồi. Tuyên bố cưới xin? Làm sao có thể. Tài xế lưu loát dừng xe đưa Mạc Phong đi đến cổng trường học

Đây là trường học tập trung hầu như tất cả các học sinh quý tộc đắt giá nhất của G thị, những đứa trẻ học ở bên trong, không phải con người quyền cao chức trọng thì cũng là danh gia vọng tộc.

Người nhà bình thường, cho dù có tiền, không có thân phận, cũng rất khó đi vào.

Mạc Phong nhìn bọn nhỏ đeo cặp sách đi ra, trong lòng trào dâng tiếc nuối.

Con anh đã trải qua sinh nhật 10 tuổi, nhưng anh lại rất ít khi tận tay đưa con tới cổng trường học, hay nói chính xác là, anh chưa bao giờ đến tận cổng trường.

Mạc Phong luôn rất bận rộn, nhưng bận đến lỗi ngay cả con mình anh cũng phải bỏ qua sao?

Mạc Phong cười khổ, được rồi, có lẽ hôm nay, chính là lúc anh đền bù.