Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 7.00/10/298 lượt.

h mà đau đầu vì ông chồng hờ. Âu Lực Tư bây giờ khăng khăng không chịu ly hôn, còn nói giờ mình đã là người của Mễ Mễ, nhất định bắt nàng ta phải chịu trách nhiệm.

Thượng Linh nghe xong chỉ còn biết thở dài ngao ngán: “Hình như tình hình của cậu còn bi đát hơn cả mình thì phải?”

“Đàn ông đều là lũ điên!”

“Đừng nóng, phải bình tĩnh lại chứ!”

“Mình muốn ly hôn!”

“…”

“Mình muốn bỏ nhà ra đi!”

“…” Cầu cứu thất bại…



Đương nhiên Thượng Linh biết Diệp Thố để cô ngủ ngoài sô pha là để giữ khoảng cách với cô, không cho cô sán lại gần nũng nịu anh. Địch không hành động, vậy cô sẽ hành động.

Hôm đó cô nghỉ làm sớm, mua bộ quần áo ngủ thật gợi cảm, nhân lúc anh ra ngoài, cô tắm táp cho mình thơm ngào ngạt, sau đó nằm lên giường tạo dáng đợi anh về.

Nửa tiếng sau, “mỹ nhân” ngẩn cả người khi bước vào phòng, Thượng Linh tiếp tục tạo dáng… Rất lâu sau anh không nhịn được cười phá lên. Mấy ngày nay anh đã biết trước thể nào cô cũng sẽ hành động, nhưng không ngờ lại làm như thế này.

Thượng Linh hơi bực mình khi thấy anh cười, từ từ ngồi dậy, kéo vạt áo ngủ lại định xuống giường. Nhưng đúng lúc đó anh không cười nữa, ngồi xuống trước giường, giam cô giữa cánh tay: “Tự mình dâng đến tận cửa, làm gì có chuyện tha cho đi chứ?”

Cô chớp chớp mắt, không nói gì.

“Ngốc này, chẳng lẽ muốn đi làm tiếp đến thế sao?”

“Anh hết giận rồi sao?”

“Hết giận từ lâu rồi!”

“Thế mà còn để em ngủ ngoài sô pha.”

“Anh cứ tưởng buổi tối em sẽ tự mò vào, ai biết em lại ngủ ngoài đấy tận mấy ngày liền.”

“…” Rốt cuộc tại sao cô lại phải khổ sở ngủ ngoài sô pha thế không biết nữa.

“Thế này đi, mỗi người đều nhường một bước. Em có thể tiếp tục đi làm, nhưng phải về thành phố S, anh biết mấy công ty điện ảnh ở đó, có thể lo liệu công việc cho em. Với lại nếu bố đồng ý, có thể đón bố đến thành phố S, anh đã hỏi mấy viện an dưỡng ở thành phố S rồi, em có thể chọn lựa. Thế nào?”

Thượng Linh mở rộng cánh tay ôm anh thật chặt: “A Thố tốt nhất trên đời!”

“Thật không?” Anh lặng lẽ cười, gương mặt nho nhã vô cùng quyến rũ.

“Ừm!” Thượng Linh bám lấy anh, chủ động áp vào môi anh: “Tốt nhất, tốt nhất…”

Người tính không bằng trời tính, nửa tháng sau Thượng Linh vẫn phải quay lại những ngày tháng ăn không ngồi rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, cô có thai rồi!

Sau khi nhận được thông báo, ông Diệp ngay lập tức ra lệnh phải chuẩn bị hôn lễ ngay lập tức, nhất định phải tổ chức lễ cưới trước khi bụng cô to lên. Thượng Linh nhẩm tính ngày tháng, chắc cô “có” vào lần cô đẩy anh rồi bị anh kéo ngã lên ngã xuống.

Rõ ngán ngẩm, hơn một năm trước hai người ở cạnh nhau lâu như vậy mà chẳng có gì, lần này lại thần tốc vậy cơ chứ, ông trời thật không công bằng.

“Bố… con mới có bầu được một tháng, vẫn còn chưa biết là con trai hay con gái…”

“Vậy nên bố mới đặt mấy cái tên liền, con chọn một tên con trai, một tên con gái chẳng phải là xong hay sao?”

“…”

Ngao ngán đến ngày thứ sáu, Mễ Mễ khăn gói quả mướp đến nhà cô: “Bạn hiền yêu quý, để cậu được chăm sóc tốt hơn trong giai đoạn đầu của thai kỳ, mình quyết định tạm thời sẽ dọn đến ở nhà cậu.”

“A Thố đã thuê bảo mẫu cho mình rồi!”

“Bảo mẫu đến đây để làm việc, còn mình đến để chuyện trò bầu bạn giải sầu giúp cậu, không có gì mâu thuẫn cả.” Mễ Mễ tự lẩm bẩm một mình, chọn một phòng rồi ở lại luôn.

Thượng Linh thầm nghĩ: “Bỏ nhà ra đi, dọn đến nhà cô ở, đúng là cao tay!”



Ngán ngẩm đến ngày thứ mười, Phong Duy Nặc đến gõ cửa nhà cô sau khi anh trở về từ chuyến lưu diễn, nghe nói là đến để tham dự hôn lễ của cô, qua đây thăm cô trước.

Phong Duy Nặc đến được nửa tiếng, Diệp Thố về nhà trong lúc đáng lẽ vẫn phải có mặt ở khách sạn.

Thượng Linh lườm cô bảo mẫu đang giả vờ bận túi bụi ra ra vào vào trong bếp, bảo mẫu luống cuống chuồn mất khi bị cô tóm sống với ánh mắt lấm la lấm lét. Vậy là đến hôm đó Thượng Linh mới hiểu bảo mẫu thời nay thực ra luôn kiêm thêm các chức vụ khác nữa.

Diệp Thố thay quần áo ở nhà, ra ngoài sô pha ngồi, đưa tay ra kéo cô vào lòng, hôn lên má cô như thường lệ, sau đó bắt đầu nói chuyện với vị khách vừa đến thăm.

“Về lúc nào vậy?”

“Sáng nay.”

“Vừa xuống máy bay đã đến ngay đây sao? Thật có lòng quá!”

“Đâu có, tôi cũng chỉ lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Linh thôi. Trông sắc mặt hồng hào tươi tỉnh, chỉ có điều cứ ở nhà mãi thế tâm trạng cũng bí bách, vừa đúng mấy hôm tôi đang rảnh rỗi, rất sẵn lòng đưa Tiểu Linh đi quanh quanh đây.”

“Ồ, vậy sao? Vậy thử nói xem, định chuẩn bị đi những đâu vậy!”

“Cũng không đi đâu xa lắm, có lẽ xem phim hoặc đi uống trà.”

“Vậy à!” Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Thố hướng về phía người ngồi trong lòng anh: “Muốn đi xem phim sao không nói với anh, việc gì phải làm phiền khách chứ?”

Thượng Linh nghĩ thầm: Thực ra em có nói gì đâu!

“Không phiền đâu, đây là vinh hạnh cho tôi.” Phong Duy Nặc nháy mắt cười.

“Đã vậy thì bây giờ đi luôn thôi, dù sao tôi cũng không bận gì, để tôi bảo người đặt vé cho chúng ta.”

Mễ Mễ đang ngồi ăn vặt ở bên cạnh cũng giơ tay lên: “Mua bốn vé, em cũng muốn đi!”

“Yêu tinh” hơi nhếch mép cười: “Được, vậy thì đi cùng l


Insane