Insane
Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323564

Bình chọn: 7.00/10/356 lượt.

h túm chặt gáy cô, ép cô phải cứng người lại mặc cho đôi môi

anh đang trượt dần xuống dưới.

Cơ thể Thượng Linh run rẩy, từng động tác của anh đều chất đầy ham muốn

trần trụi, bùng cháy mãnh liệt trên thân thể cô. Nỗi hoảng sợ và một cảm giác lạ lùng khác như đang lan tỏa trong người, làn da cô bắt đầu nóng

bừng lên.

Đáng buồn là lúc này, trong đầu Thượng Linh bỗng hiện lên hình ảnh A Thố thời niên thiếu. Ngày đó dù cô đi đâu, anh chàng béo phì ấy cũng đều

theo sau. Những khi vui vẻ, Thượng Linh cũng cười với anh, có lúc bẹo

má, vỗ vỗ vào bụng anh. Anh luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, để mặc cô trêu chọc. Mặc dù lớn hơn Thượng Linh ba tuổi, nhưng A Thố chẳng cao hơn cô

là bao. Cô hay chế giễu, nói anh ăn bao nhiêu đều phát triển bề ngang cả nên bề dọc mới không khá hơn được.

Mười ba, mười bốn tuổi đầu mà anh chỉ cao hơn một mét rưỡi, nhưng cân

nặng lại vượt quá 75kg… Có lúc thấy A Thố đuổi theo đằng sau, cô cũng

thấy hổn hển thay cho anh.

Thượng Linh thuộc diện dậy thì sớm, từ nhỏ đến lớn đều rất thanh mảnh,

mái tóc đen dài, gương mặt thanh tú cộng thêm có nhiều quần áo đẹp nên

dù đến đâu, cô cũng đều trở thành tâm điểm ngắm nhìn của các nam sinh.

Cô nhận được nhiều thư tình đến độ cầm mỏi cả tay và cũng quen với việc

được người khác tỏ tình ngay trước mặt.

Thông thường trong mắt cô, nam sinh chỉ chia làm hai loại, vừa mắt và

không vừa mắt. Có lẽ do tiêu chuẩn của cô quá cao nên bao năm chỉ có duy nhất một người vừa mắt cô đó là Phong Duy Nặc, vừa đẹp trai lại vừa tài năng. Còn A Thố chính là kẻ không vừa mắt nhất trong số những kẻ không

vừa mắt.

Đừng nói đến việc có thể cô sẽ có cảm tình với anh, chỉ cần anh đứng bên cạnh thôi là cô đã thấy khó chịu vô cùng. Nhưng anh lại chẳng bao giờ

để ý đến thái độ đó của cô, dù cho nam sinh nào đang đứng ngay trước mặt bày tỏ tình cảm, anh cũng đều đứng bên cạnh im lặng không nói một lời.

Tâm trí cô giờ đây hiện lên khuôn mặt và hình dáng cậu thiếu niên béo

tròn trong những ngày xa xăm. Sau khi bị đẩy lên giường, gương mặt trong ký ức và gương mặt ngay trước mặt cô trong khoảnh khắc bỗng trùng lặp

nhau.

Đúng vậy, anh đã hoàn toàn thay đổi. Ở cạnh nhau bao lâu mà cô chưa từng nghĩ đến việc hai người thực ra chỉ là một: gương mặt đẹp hoàn hảo, tài giỏi hơn người, vô cùng lịch thiệp và rất lạnh lùng cao ngạo.

Nhưng giờ phút này khi đối diện với gương mặt ấy, cảm nhận những điều anh đang làm, cô bỗng thấy nổi da gà.

Cơ thể đang nóng bừng bắt đầu hạ nhiệt, cô khẽ cử động miệng: “Tôi ghét người béo!”

Diệp Thố chống người phía trên cô, hơi thở gấp gáp nặng nề. Đôi đồng tử u ám bất định, như có những áng mây đen lạnh lẽo lướt qua. Áo choàng vắt

hờ hững trên thân hình hoàn hảo của anh, những nơi cơ thể hai người chạm vào nhau gần như đều trần trụi, làn da anh nóng bừng trong khi cô đang

dần lạnh băng.

Thượng Linh cố vùng vẫy thêm, cơ thể đang áp phía trên như càng xiết

chặt, đôi mắt anh đen tối hơn, rồi lại cúi đầu xuống hôn cô. Cô lảng

tránh anh với ánh mắt căm ghét, anh với tay nắm chặt hai bên gò má, cướp đoạt ác độc đến mức như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình. Hơi thở

gấp gáp ghé sát bên tai, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em

là người tình của tôi. Đây là nghĩa vụ của em.”

“Không! Buông ra!...”

Anh lại lần mò trên cơ thể khiến hơi thở cô run rẩy. Gương mặt cô trắng

bệch, dục vọng trong đôi mắt anh khiến cô càng lúc càng sợ hãi.

Anh hôn cô, nụ hôn cuồng nhiệt làm cô khó thở, những ngón tay dịch

chuyển trên khắp cơ thể cuối cùng tóm chặt hai cánh tay không ngừng vùng vẫy, bắt cô giơ tay cao quá đầu.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, sự lạnh lùng trong đôi mắt đã biến thành ham

muốn mãnh liệt. Anh như đánh mất tất cả lý trí khi vừa thấy sự căm ghét

và cự tuyệt trong đôi mắt cô: “Tôi đã nói với em. Tôi sẽ không khoan

dung bất kì lần nào nữa.”

Bất cứ chuyện gì đều có thể thỏa hiệp được cả. Cô cần tiền, anh đưa cô

tiền; cô cần quần áo, anh mua quần áo cho cô; cô thích xe, anh tặng xe;

thậm chí cả con người anh cô đều có thể lấy đi. Chỉ có mình cô, anh sẽ

không bao giờ buông tay.

Căm ghét cũng được, cự tuyệt cũng xong, tất cả đều không quan trọng.

“Anh dám! Tránh ra! Cút đi!...” Cô vẫn vùng vẫy, dù vô cùng sợ hãi nhưng vẫn quyết không rơi nước mắt. Không chịu cúi đầu, không chịu cầu xin,

cô chỉ một mực liên tục cảnh cáo anh. Anh không dám, cô biết anh không

dám. Vì anh là A Thố. A Thố chỉ cần một ánh mắt của cô liền ngoan ngoãn

nghe lời ngay từ khi còn nhỏ.

Cũng giống như lần ở khách sạn, cuối cùng anh vẫn buông tay. Anh ngừng

tất cả mọi hành động, nhìn thẳng vào người nằm dưới mình, không khí như

đông kết khi khoảnh khắc hai người nhìn vào mắt nhau.

Bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà dần buông, mặt trời nhuộm vàng cả bầu

trời. Ánh nắng vàng vọt lướt qua phòng, chiếu ánh sáng u tối mê hoặc

trên cơ thể mềm mại thanh mảnh của cô. Làn da cô trắng ngần, chấm đỏ

tươi trước ngực nhấp nhô theo từng hơi thở, vẻ đẹp ấy như mũi kim châm

nhói đau mắt anh.

Anh cúi đầu xuống, những sợi tóc đen trên trán che kín đôi mắt. Trong