
nh tối nay sẽ đưa cô đến một nhà hàng bò bít tết mới mở.
Buổi chiều, Diệp Thố gọi điện thông báo còn có chút việc chưa làm xong, bảo cô cứ lái xe đến nhà hàng trước. Thượng Linh vừa bước vào nhà hàng, có người đã lao đến. Thượng Linh thấy lúng túng vì không hiểu sao Hoa
Ninh lại có mặt ở đây?
Sau lần ở club, vì giúp Hoa Ninh nên ban ngày ban mặt bị Diệp Thố “làm thịt”, Thượng Linh trút giận sang Hoa
Ninh, không thèm nghe điện thoại khi cậu gọi đến. Hơn nữa, cô đã đồng ý
lấy Diệp Thố nên cũng đang cố lẩn tránh.
Bò bít tết thơm ngào
ngạt đúng là món khoái khẩu của Thượng Linh. Cô thầm nghĩ cứ ăn xong rồi giải thích rõ ràng vậy, cũng phải cho người ta thời gian để làm quen
chứ?
Nhưng Diệp “mỹ nhân” lại xuất hiện ngay khi miếng thịt bò đầu tiên vừa đưa lên miệng.
Thấy người đàn ông dung mạo hoàn hảo nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Hoa Ninh ngẩn người đến năm giây: “… Thì ra, Augus của VIVS là anh trai
chị.”
Cái gì vậy chứ? Thượng Linh tiếp tục lặng lẽ ăn, dường
như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện trong lúc ăn. Đồ lòng dạ hẹp hòi, quả
nhiên vẫn còn để bụng chuyện lần trước.
Bàn tay thon dài tuyệt đẹp của Diệp Thố nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô: “Ăn ngon lắm phải không?”
Thượng Linh lườm anh.
“Dù có ngon mấy cũng không lặng lẽ đến nỗi không nói được câu nào phải
không?” Anh lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau giúp cô vết xì dầu trên môi: “Cũng chẳng giới thiệu anh với người ta sao?”
Thượng Linh không lên tiếng, cô nhất quyết không nói, ai bảo anh lại bẫy cô cơ chứ.
Cùng là đàn ông nên Hoa Ninh cũng dần dần cảm nhận có gì đó khác
thường. Nhưng dù sao vẫn chỉ là suy đoán, trong lòng cậu không vui nhưng vẫn cười đáp: “Tiểu Linh, em không biết anh trai chị cũng đến. Anh ấy
thích ăn gì, để em gọi giúp.”
Anh ấy chẳng thích ăn gì cả, chỉ
thích ghen thôi. Thượng Linh nghĩ thầm trong bụng, tiện tay ném luôn
thực đơn ra trước mặt Diệp Thố.
Hoa Ninh nhìn Diệp Thố, chủ
động nói: “Xin chào, tôi là bạn của Tiểu Linh, đang làm trưởng phòng kế
hoạch tại Công ty Cẩm Hoàng. Tôi đã từng nói chuyện với Tiểu Linh về
anh, tôi vô cùng ngưỡng mộ tài năng của anh. Chỉ có điều lúc đó chị ấy
không nói anh chính là anh trai.”
Thượng Linh thấy vai mình bị siết chặt, rõ ràng người ngồi bên cạnh cô đang rất khó chịu.
“Không biết anh thích ăn món gì, nhưng đồ ăn ở đây khá ngon, có thể nếm thử.” Nói xong Hoa Ninh liền cắt một miếng thịt dê trong đĩa mình trút
sang đĩa Thượng Linh: “Món thịt dê nướng này rất ngon, anh nếm thử xem!”
Thượng Linh: “Đau vai quá!...”
Anh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Anh nghe A Ảnh nói, em luôn ước mơ đi du
lịch châu Âu một tháng, còn nói em định thực hiện ước mơ ấy trong tuần
trăng mật này. Vậy trong lúc vô cùng quan trọng như thế, liệu có vui
lòng làm người trả chi phí cho chuyến đi không?”
Thượng Linh sa sầm mặt, không biết phải làm sao, nhìn Hoa Ninh nói: “Xin giới thiệu, đây là… người yêu của chị!”
Hoa Ninh suýt té xỉu. Trong lúc theo đuổi người ta, lại nhầm người yêu
người ta là anh trai, cuối cùng còn bị đả kích trực diện thế này, đúng
là một vố đau đối với một Hoa Ninh đang tràn trề hy vọng.
Tình địch đã được giải quyết, nhưng thái độ dây dưa và cách cô giới thiệu khiến anh không hài lòng.
Cuối cùng một tháng trăng mật tại châu Âu đổi thành một tuần đi công
tác thị sát tại Maldives.Thượng Linh ngán ngẩm đến tận cổ khi ngày nào
cũng ngắm nhìn biển xanh và vài khách du lịch lác đác.
Lễ cưới
được tổ chức vô cùng đơn giản, đăng ký kết hôn, trao nhẫn cưới và mời
cơm bạn bè thân thiết. Đây là chủ ý của Diệp Minh, lễ kết hôn chính thức sẽ tổ chức tại thành phố B, dù sao tư gia nhà họ Diệp cũng nằm tại
thành phố này. Hơn nữa, lễ cưới chính thức sẽ được tổ chức trong thời
gian ba tháng sau, trong khoảng thời gian này Thượng Linh sẽ về sống tại nhà họ Diệp.
Nhưng có thể dự đoán, ba tháng tới chắc chắn sẽ không hề dễ dàng khi nhìn cơn mưa xối xả chợt đến lúc này.
Tư gia nhà họ Diệp là một biệt thự nhà vườn, diện tích rất rộng, thậm
chí còn rộng hơn nhà họ Thượng ngày xưa. Nhưng ở đây lại có rất ít người sống, ngoài ông Diệp thì chỉ còn mấy người như quản gia, đầu bếp, hầu
phòng, lái xe.
Nói chung, vì đã từng sống tại nhà họ Thượng,
một gia đình vô cùng coi trọng việc phô trương thanh thế, nên tính cách
tuy lặng lẽ nhưng những gì cần có ông Diệp đều sắm sửa đầy đủ cả.
Phòng của Thượng Linh và Diệp Thố nằm trên tầng hai. Đây là một phòng
ngủ sang trọng rất lớn, ước chừng khoảng bảy tám mươi mét vuông, chia
thành phòng sinh hoạt chung, phòng thay đồ và phòng ngủ. Phía nam phòng
ngủ là một ban công lộ thiên. Ban công lát gỗ, đặt một chiếc ghế sắt uốn hoa văn màu đen, đối diện với mặt hồ bên ngoài biệt thự. Đây vốn là
phòng của Diệp “mỹ nhân”, đã được trang hoàng lại đôi chút, hơn nữa còn
được thêm vào vài đồ dùng trước khi cô chuyển về.
Thực ra, Diệp Thố không muốn cô chuyển đến nhà họ Diệp, không có ai hiểu cha hơn anh, ông sẽ chẳng bao giờ làm việc gì mà không có lí do.
“Không sao đâu, chỉ ở mấy tháng chứ có phải ở cả đời đâu mà. Với lại ngày nhỏ bác
Minh cũng ở nhà em, sống cạnh