
ng đã may mắn hơn nhiều, ít nhất
nàng có thể phản kháng mà nàng lại ngay cả cơ hội này cũng không có.
Phong Lạc Tuyết thấy Tử Điệp dần dần đình chỉ tiếng khóc liền chậm
rãi đến bên người Tử Điệp ngồi xổm xuống ôm lấy Tử Điệp một câu cũng
không nói, Tử Điệp chính cảm thấy bỗng nhiên trước ngực có chút ẩm ướt , cúi đầu nhìn Lạc Tuyết biết rằng nàng đang khóc, Tử Điệp vẫn không nhúc nhích để cho Phong Lạc Tuyết ôm mình khóc, một lúc lâu Phong Lạc Tuyết
mới nâng hai mắt sưng đỏ nhìn Tử Điệp nói:
“Tử Điệp thực xin lỗi, ta không biết hoàng huynh sẽ…” .
“Không có gì, không phải lỗi của ngươi, Hoàng Thượng làm việc không
phải có lý do là có thể nói được” Tử Điệp miễn cưỡng cười đối Phong Lạc
Tuyết nói.
“Vậy ngươi tính làm sao bây giờ a? Hoàng huynh không phải dễ dàng buông tha cho người khác” Phong Lạc Tuyết nhìn tử điệp nói.
“Không biết, đi từng bước tính từng bước đi, hắn không nói buông tha
cho ta lại càng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp” Tử Điệp bất đắc dĩ nói.
Phong Lạc Tuyết nhìn Tử Điệp cảm thấy có điểm xin lỗi, nàng cảm thấy
chính mình sơ sót không phát hiện tâm ý Hoàng Thượng đối với Tử Điệp,
cũng không hiểu được vì sao Tử Điệp không thích có được Hoàng Thượng
quyền lực tối cao, Tử Điệp là người duy nhất không kiêng kị thân phận
công chúa của nàng mà chân thành đối đãi như một người bằng hữu, từ sâu
trong lòng nàng không hy vọng Tử Điệp sẽ bị thương tổn, nhưng là nàng
cũng không hy vọng hoàng huynh bị thương tổn bởi vì nàng biết làm một
Hoàng Thượng tìm được người mình yêu là cỡ nào khó khăn, Phong Lạc Tuyết trong thế khó xử cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Phong Lạc Hiên rời đi khỏi nơi ở của Phong Lạc Tuyết tâm tình cũng
không tốt lên được, hắn không nghĩ tới Tử Điệp sẽ ở trước mặt Lạc Tuyết
cự tuyệt làm cho uy nghiêm của hắn trong chốc lác mất hết, Phong Lạc Hàn vẫn làm cho hắn kính sợ cũng lại không thể thổ lộ tình cảm hoàng đệ,
cho tới nay hắn đều biết Phong Lạc Hàn không thích quyền lực, hắn từng
phong nhiều chức tức cho hắn nhưng đều bị hắn cự tuyệt, ngay cả đối với
thân nhân cũng có chút xa cách, mọi thời điểm đều mang một bộ dạng vân
đạm phong khinh tựa hồ mọi việc đều không vào được tâm của hắn.
Phong Lạc Hiên không nghĩ tới Tử Điệp lại có thể đi vào trong lòng
hắn, hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên Phong Lạc Hàn nhìn thấy Tử Điệp trong
mắt chợt lóe qua kinh hỉ đến ngay cả hắn thiếu chút nữa cũng không phát
hiện, đó là lần đầu tiên hắn thấy trong mắt Phong Lạc Hàn có dao động,
hắn mới giựt mình hiếu kì đi đánh giá cái nữ nhân làm cho cảm xúc Phong
Lạc Hàn dao động đó, cứ như vậy hắn nhận thức Tử Điệp và từ chậm rãi
tiếp xúc hắn biết được tài trí cùng khí chất cốc u lan của Tử Điệp, có
lẽ trong bất giác yêu thượng nàng mà ngay cả chính mình lại không biết,
khi biết Tử Điệp yêu thượng Phong Lạc Hàn mới bỗng nhiên phát hiện
nguyên lai chính mình cũng yêu thượng nàng nhưng so với Phong Lạc Hàn
lại chậm một bước.
Phong Lạc Hiên đi đến thư phòng truyền chỉ nói đêm nay không cần phi
tần nào hầu ngủ, tùy tay uống một ly trà rồi nằm nửa ngồi suy nghĩ, ngay từ đầu Phong Lạc Hiên không tính thật sự làm cho Tử Điệp vào cung,
nhưng là mới vừa rồi Tử Điệp một phen nói hoàn toàn chọc giận hắn, hắn
bất đắc dĩ mới nói ra câu đó, để cho hắn cam tâm tình nguyện buông tha
cho Tử Điệp thành toàn hai người bọn họ Phong Lạc Hiên cảm thấy chính
mình không làm được, hơn nữa hiện tại hắn cũng không nghĩ buông tha cho
họ, hắn cảm thấy Tử Điệp là nữ tử tài tình có thể vào cung là phúc khí
của Thiệu Dương quốc, Phong Lạc Hiên cảm thấy lúc này nên cùng Phong Lạc Hàn nói chuyện, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay Tử
Điệp, đêm nay đối với Phong Lạc Hiên mà nói là một đêm suy nghĩ sâu xa,
thời gian dần trôi qua ở hướng đông cũng dần lộ ra một tia sáng mới,một
ngày mới lại bắt đầu.
Lâm triều Phong Lạc Hiên đang nghe mỗi vị đại thần thượng tấu các
loại tình huống, không có việc gì đặc biệt nhưng các vị đại thần cũng
ráng bắt trụ một chút việc nhỏ lải nhải không để yên, Phong Lạc Hiên
nhẫn nại tiếp tục nghe bọn họ lải nhải, nhìn Phong Lạc Hàn chỉ thấy hắn
vẫn như trước một thân đạm sắc xiêm y vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đàng kia,
giống như lời nói của các vị đại thần căn bản không có nghe thấy, Phong
Lạc Hiên bỗng nhiên thực muốn nhìn một chút phía sau một thân đạm sắc
xiêm y kia của Phong Lạc Hàn sẽ là cái dạng gì.
Phong Lạc Hàn đứng ở đàng kia cố ý bỏ qua ánh mắt kỳ quái của Phong
Lạc Hiên hôm nay nhìn hắn, sáng sớm Phong Lạc Hàn liền cảm thấy hôm nay
Phong Lạc Hiên rất kỳ quái, bởi vì từ khi vào triều đến bây giờ hắn đều
nhìn chằm chằm vào chính mình, Phong Lạc Hàn bị nhìn như thế trong lòng
có chút sợ hãi nhưng ở mặt ngoài lại mang vẫn bình tĩnh như truóc, buổi
lâm triều này rốt cục dưới một tiếng “Bãi triều” liền giải tán, Phong
Lạc Hàn vừa định đi về liền bị Phong Lạc Hiên kêu giữ lại.
“Lạc Hàn, trong khoảng thời gian này quốc sự bận rộn chúng ta cũng đã lâu không có cùng ăn một bữa cơm , hôm nay lưu lại bồi trẫm ăn một bữa
cơm sau đó chơi cờ xem thử trình