
ia vốn không có đường sống để sửa đổi, lúc này Lạc Hàn đi đến bên người Tử Điệp đối với Đông
chưởng quầy nho nhã nói:
“Phải không, nguyên lai sau lưng còn có chỗ dựa quan viên, ta thật muốn
nhìn xem là vị quan viên nào có lá gan lớn như vậy, người tới, trước
đem Đông chưởng quầy thỉnh đến quý phủ nhà mình, phái người đi đem đại
cữu tử của hắn cũng mời đến” .
Lần này Đông chưởng quầy mới bắt đầu hoảng hốt , hắn ẩn ẩn cảm thấy
người nọ là mình không thể trêu vào , mồ hôi lạnh theo thái dương chảy
xuống, hắn run run hỏi:
“Không biết khách quan rốt cuộc là loại người nào, chỗ nào chậm trể còn thỉnh quan nhân tha thứ” .
“Ta làm cái gì không trọng yếu, ngươi chỉ cần biết hôm nay ta đến không
vì cái gì khác ngoài xe dược này của ngươi, ta là người như thế nào
ngươi lập tức liền sẽ biết, nếu ngươi làm nhiều việc trái lương tâm, hôm nay ta liền thay ngươi đem số dược đó đưa cho tất cả bệnh nhân, cho
ngươi tích chút đức đi” Lạc Hàn đánh giá Đông chưởng quầy gia nói.
Trong lúc nhất thời không biết từ nơi nào rất nhiều người đi ra, ba chân bốn cẳng đem dược trên xe toàn bộ dỡ xuống, Đông chưởng quầy liền trơ
mắt nhìn từng xe dược bị lấy đi lại tuyệt không dám phản kháng, những
người đó dựa theo chỉ thị của Lạc Hàn, tất cả số dược này đều đem xuống
chờ chuyện này xử lý xong liền đi phân phát, lại nói đại cữu tử Đông
chưởng quầy sáng sớm đã bị người mời đến nói là nhà Đông chưởng quầy có
việc, trong lòng cũng sợ hãi không biết xảy ra chuyện gì, hắn cầu nguyện chỉ mong không phải chuyên dược giới, nhưng là khi hắn vừa vào cửa nhìn liền nhìn thấy tình huống thì lập tức biết mọi thứ xong rồi, có lẽ kinh thành rất nhiều quan lớn hắn không biết nhưng Hàn Vương gia hắn nhận
thức , Lạc Hàn đại danh mãn kinh hoa thành không có ai là không biết,
nhìn thấy việc này Hàn Vương gia tự mình đến tra hắn chỉ biết mình đã
vào tử địa .
“Vi thần không biết Hàn Vương gia đại giá quang lâm có chút chậm trễ, vi thần đáng chết” cậu em vợ Đông chưởng quầy vừa thấy Lạc Hàn liền bùm
quỳ trên mặt đất, đầu không ngừng dập xuống .
Tiếng xưng hô này hoàn toàn đem Đông chưởng quầy dọa choáng váng, vội
vàng bùm quỳ trên mặt đất hô to tha mạng, Lạc Hàn biết sự tình này đã
xảy ra cho dù giết bọn họ cũng không giải quyết thêm gì, huống hồ trung
gian còn có tiểu nhị vô tội, dược này cũng đã đến nơi, nhưng là đầu sỏ
gây nên là không thể tha thứ .
“Các ngươi đều đứng lên đi, ta biết trung gian có rất nhiều người vô tội , tất cả bọn tiểu nhị hiện tại có thể rời đi, về phần Đông chưởng quầy
cùng cậu em vợ ngươi tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, các ngươi
liền tự mình đi nha môn lĩnh năm mươi đại côn, triệt miễn quan chức,
tịch thu tất cả dược liệu của Đông chưởng quầy, việc này chấm dứt tại
đây” Lạc Hàn nhìn chằm chằm hai người bọn hắn nói.
Tất cả mọi người dập đầu tạ Lạc Hàn khai ân, trong lúc nhất thời tất cả
bọn tiểu nhị đều rời đi, Đông chưởng quầy cùng cậu em vợ của hắn trong
trạng thái thất hồn lạc phách bị người nâng hướng nha môn đi đến.
Lạc Hàn xử lý xong chuyện này thì trời cũng đã sáng tỏ, ánh mặt trời
từ trong tầng mây thật dày bắn ra vạn trượng hào quang, đem trấn nhỏ xa
kinh thành bên này chiếu rọi tựa hồ toả sáng ra vạn trượng sinh cơ, tùy
tùng của Lạc Hàn dựa theo phân phó của hắn đem dược phân phát đến mỗi hộ gia đình, nhưng lo lắng lãng phí thời gian, Tử Điệp cho bọn họ ở ngã tư đường cái hầm mấy nồi dược, sau đó mới đem dược phân phát đến mỗi
người.
Tụ tập ở đầu đường, thôn dân nhìn đến trường hợp diễm phúc này đều
kích động rơi lệ đầy mặt, trước kia cũng có quan viên tới nơi này nhưng
không có một người như bọn Lạc Hàn tận tâm tẫn trách như vậy, bọn họ
nhìn một đôi bích nhân cảm giác giống tiên nhân thần thánh không thể xâm phạm, tâm địa Bồ Tát khắc sâu hướng trái tim mỗi người, Tử Điệp nhìn
đám thôn dân khốn khổ này trong lòng có chua xót không nói nên lời, nàng biết yêu cầu bọn họ có bao nhiêu đơn giản nhưng là yêu cầu đơn giản như vậy có đôi khi cũng không thể thực hiện, Tử Điệp nghĩ lần này mình nhất định phải đem nguyên nhân điều tra ra, không muốn để bọn họ lại phải
trải qua ốm đau tra tấn.
Tử Điệp đem đề nghị của mình nói cho Lạc Hàn, Lạc Hàn dựa theo ý
tưởng của Tử Điệp đem những thôn dân có mức độ bệnh tình giống nhau thì
phân cùng một chỗ, như vậy có thể sắp xếp điều trị, Tử Điệp đầu tiên tìm trong đám người bệnh tình nghiêm trọng đi thăm dò xem, Tử Điệp phát
hiện tất cả bệnh nhân cơ hồ đều có một đặc thù là đi tả, nôn mửa, bên
góc còn xuất hiện hiện tượng ngất sỉu, Tử Điệp hỏi người chung quanh
trước kia có thể có tình huống giống vậy xuất hiện chưa, tất cả mọi
người đều lắc lắc đầu, Tử Điệp cẩn thận đề ra nghi vấn thì một đám trả
lời cơ hồ đều nhất trí.
Ngay tại lúc Tử Điệp cúi đầu suy nghĩ bỗng nhiên ở đâu truyền đến một trận xao động, Tử Điệp chạy nhanh tới nhìn xem nguyên lai là có một
người đang run rẩy, biểu tình cực kỳ thống khổ hai mắt trắng dã, miệng
sùi bọt mép, tứ chi không ngừng run rẩy , người bên cạnh đều dùng ánh
mắt hoảng sợ lại bất lực nhìn ngư