
ễm một hạt bụi nhỏ,
hai tay trắng thuần vuốt ve đàn tranh, tiêm chỉ nhẹ nhàng vân vê hình
như có một cỗ sầu bi theo dây đàn chảy ra, trong hai tròng mắt toát ra
đau thương người khác dễ dàng nhìn thấy, chỉ có lúc một mình một người
Lạc Hàn hắn mới có thể toát ra loại biểu tình đau thương này, ở trước
mặt người khác hắn vĩnh viễn là một bộ thản nhiên không có bộ dạng phong ba này, ở trước mặt Tử Điệp hắn là một bộ nhu tình ngàn vạn, sẽ không
dễ dàng đem ưu thương toát ra, lúc Lạc Hàn nghe được Phong Lạc Hiên muốn Tử Điệp tiến cung làm Thái Phó hắn chỉ biết Phong Lạc Hiên hoàn toàn sẽ không buông tay cùng với hắn nhất tranh cao thấp, Lạc Hàn không nghĩ vì nữ nhân mà huynh đệ trở mặt thành thù, nhưng là đối với Tử Điệp vô luận đối phương là ai Lạc Hàn cũng không lựa chọn buông tay, trong lòng hắn
hiểu được chỉ có Tử Điệp mới là nữ tử duy nhất cả đời này hắn muốn kết
hôn.
Tử Điệp không có phá nhiễu Lạc Hàn mà lẳng lặng đứng ở cách đó không
xa, Tử Điệp từ trong mắt Lạc Hàn thấy được sầu lo cùng đau thương, trong lòng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, Tử Điệp biết Lạc Hàn đang đau thương cái
gì, nàng rất muốn đi qua thay Lạc Hàn vuốt lên cái đau thương tẩm tận
xương ấy, nhưng lại sợ quấy rầy Lạc Hàn suy nghĩ sâu xa. Lạc Hàn không
biết Tử Điệp đang đứng cách mình không xa, Lạc Hàn đem đàn tranh lấy
qua, cúi đầu khinh nhẹ dây đàn, nhất thời làn điệu ưu thương theo ngón
tay đưa xuống đi ra, chung quanh có một loại thản nhiên sầu bi, Tử Điệp
nhìn Lạc Hàn cảm thấy hắn không nên làm phàm nhân , hẳn là thần tiên,
như vậy đứng ở trên đám mây xanh kia mà xem thế gian biến đổi, không nên có sầu bi của nhân gian mà hẳn là tiêu dao như thần tiên.
Một khúc xong Lạc Hàn vẫn cúi đầu Tử Điệp khinh khẽ đi tới phía sau
Lạc Hàn lấy tay hoàn trụ hắn, Tử Điệp muốn đem khoái hoạt của mình
đều đưa cho Lạc Hàn chính là không muốn người thấy hắn như bây giờ, cảm
nhận được từ phía sau mềm nhẹ Lạc Hàn cả người run lên, Lạc Hàn không có quay đầu mà thản nhiên nói:
“Tử Điệp ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ” ?
“Lạc Hàn, còn nhớ rõ lời nói của ta sao, thế gian này mặc cho ai cũng đừng mơ tưởng tách chúng ta ra, cho dù là Hoàng Thượng cũng đừng mơ
tưởng, ta biết ngươi khẳng định đã biết chuyện Hoàng Thượng cho ta làm
Thái Phó, ngươi chính là vì chuyện này mà đang lo lắng phải không, yên
tâm đi, ta biết nên làm cái gì bây giờ, ta sẽ không cấp bất luận kẻ nào
bên ngoài trừ ngươi ra cơ hội” Tử Điệp nói.
“Ta là tin tưởng ngươi, nhưng là ngươi không biết hoàng huynh, hắn
không phải một người dễ dàng lựa chọn buông tha cho người khác” Lạc Hàn
nói.
“Vậy cũng không có nghĩa là bao hàm chuyện của ta, việc ta cần phải
làm là đem nhóm hoàng tử giáo tốt, chuyện còn lại ta một mực không đi để ý tới, chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì ngoài giam lỏng bất thành” Tử
Điệp nói.
“Tóm lại, sau khi tiến cung cẩn thận một chút” Lạc Hàn nói.
“Lạc Hàn, đáp ứng ta một việc, về sau đừng đau thương như vậy nữa, ta biết kỳ thật trong lòng ngươi có rất nhiều chuyện không có cùng ta nói
qua, không quan hệ, ta chờ ngươi, chờ ngươi mở rộng cửa lòng hướng ta kể ra vào ngày nào đó, ta muốn ngươi mỗi ngày đều vui vẻ, đây mới là ta
thích, Lạc Hàn, được không ?” Tử Điệp mềm nhẹ hỏi Lạc Hàn.
“Được, ta đáp ứng ngươi, về sau làm cho chính mình vui vẻ” Lạc Hàn đáp.
Tử Điệp ở sau ôm Lạc Hàn không có nói nữa, Lạc Hàn tùy ý Tử Điệp ôm,
hai tay khinh xoa sợi tóc Tử Điệp, lúc này không một âm thanh nào phát
ra nữa.
Tử Điệp trở lại Lam phủ vẫn đứng ở trong phòng của mình không có đi
ra ngoài, chỉ là giống như bức tượng điêu khắc ngồi bên bàn học, trong
tay cầm một quyển sách nửa ngày cũng không lật qua một tờ, kỳ thật, giờ phút này trong lòng Tử Điệp có bao nhiêu lộn xộn , có rất nhiều lời nói không biết nên hướng ai kể ra, hiện tại nàng rất nhớ ca ca nàng Lam
Vân Lỗi, không biết vì sao Tử Điệp trong lòng đối Lam Vân Lỗi có một
loại cảm giác trời sinh ỷ lại, chính là Lam Vân Lỗi ở biên cương xa xôi
đóng quân theo ý chỉ Hoàng Thượng không thể trở về, Tử Điệp cẩn thận
tính từ lần trước từ biệt đến bây giờ nàng đã có mấy tháng không có nhìn thấy Lam Vân Lỗi, hiện tại nàng thầm nghĩ đem lời trong lòng nói cùng
Lam Vân Lỗi thuận tiện cho nàng cái chủ ý, Tử Điệp biết, nếu đối Phong
Lạc Hiên nàng vẫn cường ngạnh Phong Lạc Hiên đối nàng không có cách nào , nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không thể đối Lam phủ gây áp lực, mà đây là chuyện Tử Điệp không nguyện ý nhìn thấy nhất, Tử Điệp không muốn bởi vì mình mà đem tai họa đến cho Lam phủ mang, đi vào triều đại này Tử
Điệp đã dung nhập vào trong Lam phủ này, cho nên nàng không muốn nhìn
thấy một cái nhà bởi vì chuyện của mình mà bị phá tán.
Tiểu Nhị đứng ở phía sau Tử Điệp vì tiểu thư không biết tương lai ra
sao mà cảm thấy sầu lo, Tử Điệp từ trong lòng đã đem nàng trở thành tỷ
muội của mình mà đối đãi, cho nên Tiểu Nhị thay Tử Điêp sầu lo, vô luận
theo phương diện nào Tiểu Nhị đều tán thành Tử Điệp cùng Lạc Hàn cùng
một chỗ , bởi vì chỉ có cùng Lạc Hàn cùng một chỗ Tiểu Nhị mới có thể
cảm nhận được Tử Điệ