
vậy đối trẫm , nếu
có một ngày đột nhiên đối với trẫm tốt trẫm sẽ không có thói quen , đi
thôi, ba người chúng ta đã lâu không có tụ cùng một chỗ ” Phong Lạc Hiên nhìn hai người bọn họ nói.
“Được, hôm nay liền bồi hoàng huynh không say không về, Tử
Điệp hôm nay cũng đừng đi về, ở trong cung đêm nay, ta sẽ ở lại cùng
ngươi” Lạc Hàn đối phong Lạc Hiên nói, rồi quay đầu lại ôn nhu nhìn Tử Điệp nói.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối dần, toàn bộ hoàng cung bị ánh đèn
cung đình chiếu rọi so với ban ngày hơn một chút hương vị nhân tình,
vầng sáng thản nhiên chiếu vào trên mặt Phong Lạc Hiên làm cho hắn lúc
này cũng nhiều hơn một chút cảm giác điềm đạm, không hề như ban ngày là
quân vương cao cao tại thượng.
Tử Điệp đi ở phía sau hai người bọn họ, nhìn Phong Lạc Hiên vĩ ngạn,
Lạc Hàn gầy phiêu dật, giờ phút này nhìn cũng hài hòa như thế, Tử Điệp
âm thầm nghĩ rằng, nếu không phải mình mạo muội đi vào thế giới này ,đi
vào lòng Lạc Hàn, như vậy hai người bọn họ hẳn là một đôi tương kính như tân hảo huynh đệ, sẽ vẫn đồng tâm hiệp lực đem Thiệu Dương thống trị
hướng hướng lên đỉnh núi, chung quy vẫn là do mình ly tán tình huynh đệ
của bọn họ, giờ khắc này Tử Điệp đem hận thù đối Phong Lạc Hiên toàn bộ
quên mất, có cũng chỉ là đối Phong Lạc Hiên cảm thấy áy náy cùng tình
yêu chấp nhất không thay đổi đối với Lạc Hàn.
Phong Lạc Hiên đi ở đàng trước nghe tiếng bước chân ăn ý ở phía sau,
xoay người lại nhìn hai người bọn họ, khi nhìn thấy hai người bọn họ
cũng không phải đi cùng một chỗ trong ánh mắt hắn liền lộ ra một cỗ
khoái ý không dễ phát hiện.
“Tử Điệp, trẫm ban cho ngươi Tử Điệp các ngươi không phải còn chưa có đi qua sao, nơi này cũng không có ngoại nhân, hôm nay ba người
chúng ta đi Tử Điệp các ngồi, trẫm sẽ bão Lưu Tuyên phân phó Ngự thiện
phòng làm chút thức ăn đưa đến Tử Điệp các, đêm nay chúng ta ở chỗ này
nhất túy phương hưu” Phong Lạc Hiên nói thẳng không cho Tử Điệp có cơ hội cự tuyệt.
Tối hôm nay tâm tình Tử Điệp có chút không tốt không tính cùng Phong
Lạc Hiên tranh cãi đối đầu nữa, biểu tình Tử Điệp như vậy có lẽ ở trong
mắt Phong Lạc Hiên chính là một loại coi thường, mà Phong Lạc Hiên tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ khi mà thái độ Tử Điệp đối hắn cùng Lạc
Hàn hoàn toàn bất đồng, Phong Lạc Hiên thật vất vả mới nhẫn xuống tức
giận trong khoảnh khắc sẽ bộc phát ra, Lạc Hàn thấy được sắc mặt Phong
Lạc Hiên không tốt, vội vàng hoà giải nói:
“Hoàng huynh, có thể là biết ta phải rời khỏi một đoạn thời
gian cho nên tâm tình Tử Điệp hôm nay mới không tốt như vậy, hoàng huynh đừng chấp nhặt với nàng” .
“Được, hôm nay trẫm sẽ không cùng nàng so đo , trẫm hiểu tâm tình của nàng” Phong Lạc Hiên suy nghĩ sâu xa nói.
Khi nói chuyện một hàng ba người đã đi đến trước Tử Điệp các, Tử Điệp nhìn thấy nơi ở của mình tuy rằng sẽ không ở lại nhưng không biết sao
lại thế này, Tử Điệp biết Tử Điệp các này khẳng định là dựa theo trong
mộng ngày đêm của nàng mà thiết kế bố cục, Tử Điệp kinh ngạc nhìn Phong
Lạc Hiên, Phong Lạc Hiên thì một bộ trước hết mời ngươi làm cho Tử Điệp
đi vào trước, để thỏa lòng hiếu kỳ Tử Điệp là người đầu tiên đi vào, một màn trước mặt làm cho Tử Điệp cả đời khó quên.
Có lẽ nếu bố trí trước mặt Tử Điệp này là do Lạc Hàn vì nàng mà bố
trí khẳng định nàng sẽ kinh hỉ như điên, nhưng giờ phút này mọi thứ
trước mặt đây là do Phong Lạc Hiên vì nàng bố cục tất cả làm cho Tử Điệp trừ bỏ kinh hỉ bên ngoài còn có một loại cảm giác sắp trở thành chim
lồng cá chậu, hoa lệ chim hoàng yến đây là cảm giác đầu tiên mà Tử Điệp
nghĩ đến.
Lầu các to như vậy nhưng không hề giống các đình viện khác tường trúc vây cao cao, mà là dùng một loại vật liệu có tính chất đặc biệt chế
thành ly ba, trên ly ba là hoa tươi nở đầy ngũ thải tân phân * , trong bóng đêm thế nhưng còn có mấy con bướm ở bên hoa dưới ánh trăng khởi vũ, đi vào trong viện, màn che đạm màu tím khẽ xòa xuống phía
trước cửa sổ, trước cửa đặt một viên dạ minh châu quý hiếm đem trong
viện chiếu lên một ánh sáng màu tím mông lung tựa như một bức nhân gian
tiên cảnh, Tử Điệp chậm rãi đi vào trong sương phòng, người hầu trong
sương phòng thuần một sắc áo trắng duyên dáng yêu kiều, trong phòng bố
trí cùng với tưởng tượng trong lòng Tử Điệp cơ hồ không có gì khác biệt, điều này làm cho Tử Điệp có một loại cảm giác bị người đánh cắp suy
nghĩ, Tử Điệp xoay người lại nhìn Phong Lạc Hiên. Phong Lạc Hiên nhẹ
nhàng tiến lên vô hạn say mê nói:
“Tử Điệp ngươi xem vừa lòng chứ, nếu có cái gì không hài lòng cứ việc nói với trẫm, trẫm sẽ cho người lại sửa chữa mãi cho đến khi
ngươi vừa lòng mới thôi” .
“Bố trí không sai, rất có cách điệu, Hoàng Thượng làm sao mà biết ta thích hai loại nhan sắc này” .Tử Điệp cười khẽ hỏi.
Đây là lần đầu tiên Tử Điệp đối mặt Phong Lạc Hiên thản nhiên mà
cười, điều này làm cho Phong Lạc Hiên có chút thụ sủng nhược kinh, ánh
mắt không tha trên mặt Tử Điệp không dời.
“Trẫm đoán rằng bố cục như vậy ngươi sẽ thích , vì thế chiếu
theo trẫm thiết kế mà làm , quả nhiên không có sai, xem ra