
ô gái đi vào thang máy, nghĩ thật lâu cũng không nhớ nỗi đã gặp qua ở chỗ nào, cho nên dứt khoát bỏ qua bên.
Tòa nhà này có hai chiếc thang máy, cô gái kia vừa mới đi lên một chiếc, Kiều Y Y nhìn chằm chằm các số đang nhảy trên thang máy, có phải ở một trong các gia đình ở đây không nhỉ? Một cánh tay bất ngờ ôm lấy cô, hỏi han: "Đang nhìn vậy em?"
Sóc Phong bước ra từ chiếc thang máy còn lại, thấy cô y như con ngốc nhìn chằm chằm bảng điện tử: "Đâu cần nóng lòng thế em!"
Kiều Y Y quay đầu, đang muốn cãi lại thì bất chợt cười lớn tiếng: "Ha ha .”
"Cười cái gì?"
"Anh đó." Cô chỉ vào quần áo của anh, cười lớn tiếng chút nữa.
Anh có chút lo lắng gãi gãi đầu, "Rất kỳ à?"
Không, không có gì lạ, nhưng mà…Bình thương anh luôn luôn mặc quần áo thoải mái, mà bây giờ lại mặc đồ tây, còn mang giày da nữa kìa? Cô mắc cười quá đi.
"Có phải giống như thằng hề không em?” Sóc Phong phiền não kéo kéo cà vạt.
Đâu có! Thật ra thì Sóc Phong mặc vầy rất đẹp trai mà, người lại cao, body cũng không tồi chút nào, mặc đồ vest vào rất đẹp, nhưng Kiều Y Y nhìn không quen cho lắm.
"Anh đi thay đồ đây!" Anh xoay người muốn đi, cô kịp thời kéo anh lại.
"Không phải như vậy mà! Em không có ý này, chỉ là em cảm thấy anh quá long trọng thôi!" Ngoài miệng thì nói có vẻ tùy tiện, nhưng vừa nghe muốn gặp ba mẹ, thì anh lại lo lắng khôn nguôi. Thế mà trước mặt cô còn bày vẻ đủ trò.
"Anh vẫn muốn đi lên thay đồ lại!" Anh lại muốn đi, cô lại kéo anh.
"Ầy, rất đẹp trai mà!" Kiều Y Y kiễng chân, hôn một cái lên miệng của anh, bị anh nhìn đến ngượng mặt, "Anh rất đẹp trai mà! Chỉ là em chưa từng thấy anh ăn mặc kiểu này nên không quen, sắp bị anh mê hoặc rồi này!"
Mẹ nói, không phải chỉ có phụ nữ mới thích nghe lời ngon tiếng ngọt, đàn ông cũng thích! Nhìn bộ dạng bây giờ của Sóc Phong, cô thấy những điều mẹ nói tuyệt đối là chân lý!
"Em chắc chắn chứ? Không như trò hề?" Trong mắt của anh mang theo ý cười, trên
Mặt lại không có bao nhiêu cảm xúc.
Kiều Y Y làm động tác tuyên thệ, “Tuyệt đối không buồn cười mà!”
Sóc Phong thở phào nhẹ nhõm, đã nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ lo lắng đến vậy, cho dù có chuyện gì quan trọng, anh cũng chưa từng công khai như thế này, hình như tình cảm lần này có điều gì đó đặc biệt, Sóc Phong nhìn Kiều Y Y một lúc lâu, thấy cô vội đến muốn điên, anh cười: “Được rồi!”
Lúc này Kiều Y Y mới thoải mái: “Làm ơn, em phát hiện ra gần đây anh diễn khá lên rồi đấy! Hở chút là lừa tình em!” Anh làm cô nghĩ anh muốn lên lầu thay quần áo thật nữa chứ.
Anh thân mật nắm chặt lấy cằm cô: “Ai bảo em quá ngây thơ làm chi.”
Cô đẩy anh ra, “Đừng nghĩ em không nghe hiểu lời châm chọc của anh!”
“Đâu có, anh nói ngây thơ là chỉ cái kia ngây thơ ấy.” Anh làm cô cảm thấy mơ hồ.
“Anh mới ngây thơ!” Cô chế giễu lại anh.
“Anh xác định, anh khẳng định mình không giống em…” Sóc Phong chơi chơi chữ.
“A!” Kiều Y Y cảm thấy phiền phức, đạp anh một cái, ném chìa khóa thành đường vòng cung về phía anh, “Hôm nay anh lái xe!” Cô bị anh làm cho mất hứng lái xe luôn rồi.
Anh kéo cô gái bị mình làm cho giận kia lại, xoa xoa bả vai của cô, “Ngoan nào, bé ngoan đi thôi.”
Anh đang gọi chó à? Kiều Y Y tức giận ép sát người vào anh, hai người nắm tay nhau rời đi, nhân viên quản lý đứng một bên nhìn hai người rời đi: “Thân thiết quá.”
Bảng điện tử phía sau bọn họ dừng ở lầu chín, qua chừng năm phút, thang máy lại đi xuống, dừng ở lầu một, một cô gái xinh đẹp lại kiêu ngạo, cô ta do dự chốc lát rồi đi đến chỗ nhân viên quản lý.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút. Có phải ở đây có căn hộ của vị tên là Sóc Phong phải không?”
Người quản lý kinh ngạc chau mày nhìn cô gái, “À, có, người đó vừa mới đi rồi.” Anh chỉ chỉ ra cửa.
Trần Uyển nhìn theo ngón tay của anh ta, đã không nhìn thấy bóng người nào ở cửa, cô chau mày quay đầu lại, “Anh ấy đi đâu vậy?”
Nhân viên quản lý không trả lời được, “Thưa cô, thật ngại quá, việc này tôi không biết.”
Trần Uyển giận đến dậm chân, làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ?
Quê của Kiều Y Y ở một nơi khá xa, ồn ào náo nhiệt nhưng lại ấm áp, lái xe đến gần thì Sóc Phong nghe thấy nhiều lời chào hỏi Kiều Y Y: “A, về rồi à con. Ồ! Còn đưa bạn trai về!”
Kiều Y Y cũng cười cười đáp lại, đợi đến khi không có ai cô mới nhu cái miệng nhỏ xíu: “Thật giết người rồi đấy, cả xóm đều biết mình dẫn một tên bạn trai về nhà mất rồi.”
Ở nông thôn chính là như vậy, chuyện gì cũng truyền đi rất là nhanh, mặc kệ chuyện đó là tốt hay xấu thì ngay hôm qua cả xóm đều biết tuốt.
Sóc Phong cười, mặc dù miệng cô oán giận, nhưng mặt mày không có gì biểu hiện sự không vùi: “Không vui à? Vậy chúng ta trở về thôi.”
“Này!” Thật là bạn trai tồi, Kiều Y Y không có ý tốt nhìn anh một cái, “Đợi chút rồi anh sẽ biết!”
Sóc Phong nhíu mày, không có chút sợ hãi, “Hả?”
Kiều Y Y chỉ cười không nói, cười đến kinh khủng.
Xung quanh đây toàn những ngôi nhà thấp thấp, cao nhất cũng chỉ có ba tầng, phía trước nhà của Kiều Y Y có một căn nhà cao ba tầng, Sóc Phong hình như thích thú nhìn nó.
“Này! Em phát hiện ra anh rất thích nhìn cây lá đó