
tốt nhất không giống như anh đang nghĩ, cô không phải đi đâu hết, chỉ đang đứng đó chút thôi, anh phải tin cô.
Cô đứng đó một lúc lâu, lâu đến mức Sóc Phong nghĩ mình chuẩn bị bước lên gặp cô thì ngờ đâu, cô lấy ra một tờ giấy trong túi áo để ghi chép, tim anh nhất thời lạnh một nửa, hô hấp như ngừng lại.
Anh nhìn cô mang nụ cười thỏa mãn ròi đi, đầu óc anh trống rỗng mà đi theo sau, cô mờ mịt hồi lâu rồi bước vào quán mì.
Đây là một cơ hội tốt, anh nên tiến lên đến gần, nặng nề thở hổn hển, nhìn cô rồi xoay người rời đi, mà anh lại không dám đi theo cô nữa, trái tim này đã mang nhiều gánh nặng hơn cả nỗi sợ hãi.
Kiều Y Y phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi anh, cô nói chia tay không phải chuyện đùa giỡn, giống như giờ phút này anh muốn cứu vãn cuộc tình này, còn cô lại chẳng muốn tiếp nhận nó, bởi vì vĩnh viễn anh không cho được thứ cô muốn đang ở trên người anh, thậm chí anh còn không dám nghĩ, nên như cô biết anh tự động buộc ga-rô (ngăn sinh nở) giải phẫu, thì cô sẽ cư xử thế nào với anh. Cô thích trẻ con, anh nhận ra được, mỗi lần đi chơi hoặc không có chuyện gì làm, cô chỉ thích nhìn những đứa bé non nớt ấy chơi đùa.
Sóc Phong gãi đầu, làm rối loạn tóc, nhưng anh không quan tâm, anh trở lại trong phòng, cố gắng đang nghĩ nên làm cách nào để giải quyết vấn đề giữa bọn họ, tất cả vấn đề rối rắm cùng với chuyện con cái, anh không thể nào chấp nhận cô có con, mà cô cũng không để tâm chuyện không ràng buộc ở bên cạnh anh, anh thở ra một hơi, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bức tường trắng toát.
Editor: Cua Rang Me
Ba tháng sau, Kiều Y Y thương lượng xong xuôi với chủ nhà, chuẩn bị chuyển tới phòng trọ mới, phòng trọ mới nhỏ hơn nhiều so với phòng đang ở, phòng khách thông với phòng ngủ, có một phòng tắm nhỏ, một phòng bếp, giá thuê cũng phù hợp.
Lúc này, cô cần nhịn ăn nhịn mặc, còn về ăn uống thì không có biện pháp, cục cưng cần phải có dinh dưỡng, cô chỉ có thể tiết kiệm từ nơi cô ở, nhìn căn phòng cô đang thuê, trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng cô phải từ bỏ nó.
Phòng đã được dọn xong, những thứ cần chuyển cũng chuyển sang đó rồi, Kiều Y Y liếm cánh môi, bỗng nhiên, bụng cảm thấy hơi đói, Sóc Phong không còn ân cần nấu canh thập toàn đại bổ cho cô nữa, cô cảm thấy nhớ tay nghề của anh.
Ở đây ngủ thêm một đêm, ngày mai có thể chuyển sang đó rồi, cô sờ bụng, lúc chuẩn bị ra ngoài ăn tối, vừa mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó.
Dáng người cao lớn của Sóc Phong che kín tầm mắt của Kiều Y Y, cô nghi ngờ không biết bản thân có nhìn nhầm hay không, sao anh lại ở đây? Cô cho rằng anh không đưa canh nữa, biểu hiện cho việc anh lui tới nữa, chớp chớp mắt cảm nhận sự chua xót, "Làm sao anh biết em ở đây?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh quan sát căn phòng của cô một lúc, nhìn thấy bên trong đã dọn dẹp xong, đôi mắt thâm thuý của anh tối sầm lại, nhìn cô, "Khi nào thì đi?"
"Ngày mai."
Sóc Phong đáp một tiếng, không nói nữa, cô cũng giống anh, không nói gì, hai người nhàm chán "phạt đứng" ở cửa ra vào.
Người đầu tiên không kiềm chế được lại là Kiều Y Y, cô vừa giữ trong cổ họng, đang muốn mở miệng, anh đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cúi người, hơi thở mát mẽ của anh len vào trong mũi cô, mùi vị quen thuộc khiến ngực cô cảm thấy ấm áp, cô giang tay ôm anh, đáp trả anh một cách kịch liệt.
Đi sao, anh tỏ vẻ không quan tâm! Đi ư, anh nhớ nhung! Anh nhớ cô phát điên rồi!
Miệng lưỡi đóng mút, tay của anh trượt đến ngực cô, nơi khá đầy đặn, dùng sức vuốt ve, cô không điệu bộ rất trước vẫn do anh vỗ về chơi đùa, hai tay của cô quàng ra sau cổ anh, ôm anh thật chặt.
Cô đem sức nặng của bản thân dồn lên người anh, cô rên rỉ vô cùng tinh tế, tay anh không ngừng đi xuống, cô bỗng nhiên cảnh giác, đẩy anh ra.
Đẩy quá nhanh, quá mạnh, anh bị cô đẩy ngã ngồi trên mặt đất, nhếch nhác ngồi đó, đầy mê hoặc, trên môi anh còn lưu lại dấu hôn của môi cô, cùng một chút chất lỏng. Cô quay đầu đi, cố gắng điều hoà hô hấp của bản thân, không dám nhìn anh, không khí lạnh lẽo khiến cô bình tĩnh lại, lý trí dần quay về, "Anh có chuyện gì không?" Kiều Y Y thở hổn hển, lo lắng hỏi anh.
Tại sao thái độ trước và sau của cô lại khác xa nhau tới như vậy, Sóc Phong lạnh lùng đứng dậy, bàn tay lau khóe miệng, ánh mắt của anh nhìn cô rất đen tối, anh đi tới lôi cô vào trong thang máy.
"Anh đưa em đi đâu?"
Không có câu trả lời, cô bị dắt vào phòng của anh, đôi mắt cô nhìn xung quanh, tất cả đều là giấy Tuyên Thành, giấy mang màu sắc cũ kỹ,trên mỗi tờ giấy đều có một chữ, "Lỗi" !
"Y Y, anh sai rồi . Xin lỗi."
Sau tai cô, giọng nói trầm thấp của Sóc Phong vang lên. Đôi mắt cô chứa đầy những chữ "Lỗi", cô không biết làm sao nhìn tới trước những chữ kia, anh muốn nói cho cô điều gì, cô cũng không cần hỏi, cô hiểu.
Anh sai rồi, anh sai rồi .
Nhưng. . . Hốc mắt của Kiều Y Y đỏ lên, lúc này, cô nên làm thế nào? Cô nên nói thế nào để anh biết? Kiều Y Y hít sâu một hơi, chủ động đem bản thân ra. Cô xoay người, ôm lấy anh, trong lòng anh xúc động nức nở, anh ôm cô thật chặt, cô chủ động dâng lên hương vẫ