
t, cúi đầu,
Hứa Thiên Ái cảm giác như mình là tội phạm đang chờ quan toà xử tội vậy
“Ta gọi ngươi qua đây, không kêu ngươi cúi đầu.” Thanh âm trong veo lạnh lùng lười biếng truyền đến từ đỉnh đầu Hứa Thiên Ái
“A? !” ngẩng đầu, một khuôn mặt như thiên sứ ánh vào mi mắt Hứa Thiên Ái,
thật – - xinh đẹp a! Không ngừng tự nhắc mình nguời trước mắt là kẻ thù, nhưng Hứa Thiên Ái vẫn không thể không tán thưởng “nam sắc” đủ làm
người ta phạm tội của hắn, dù sao thì xinh đẹp người ta cũng thích nhìn, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi, trong đầu nàng vẫn còn in nguyên dáng vẻ chơi bóng ban nãy của hắn.
“Mặt ta làm ngươi cảm thấy hài lòng không?” Thanh âm trêu tức truyền ra từ
miệng “thiên sứ”. Cây táo nhỏ nhìn mặt hắn mà ngẩn người, nếu là nữ nhân khác, nhất định sẽ làm hắn thấy chán ghét, nhưng cây táo nhỏ làm vậy,
hắn lại thấy vui vẻ
Khẽ mở môi, thật là gợi cảm, làm cho người ta rất muốn vuốt ve, mà lại sợ
khinh nhờn thần thánh này, “Đương nhiên hài lòng.” Lời nói không tự chủ
bay ra từ trong miệng, làm mọi người chung quanh đều ngừng động tác lại. Mãi đến Tư Hiên Dật như không chịu nổi “hô hô” cười to, Hứa Thiên Ái
mới hồi phục tinh thần lại.
Nhìn người xung quanh đều nhìn nàng, mặt nàng ửng đỏ, thật mất mặt, thật
muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Hơn nữa, người này càng cười càng hăng
say, càng làm nàng hiểu rõ sự ngu xuẩn của mình
“Quả nhiên, ngươi không phụ kì vọng của ta với ngươi.” Tư Hiên Dật buồn cười nhìn Hứa Thiên Ái, đưa ngón trỏ ra gõ nhẹ cái mũi của nàng, quả là tiểu tử thú vị
Trời ! Nóng quá! Hứa Thiên Ái cảm giác như mặt mình sắp bị nấu chín vậy. Mặt nóng quá, chóp mũi lại càng không được tự nhiên
“Nữ sinh kia là ai vậy? Sao lại tựa gần Dật như vậy !”
“Dật, đừng mà!”
“Này, cách Dật ra xa một chút !”
Sau khi trận bóng rổ kết thúc, những nữ sinh còn ở lại thấy thần tượng của mình thân mật cùng một cô bé khác, nhao nhao kêu lên.
“Dật là của mọi người !”
Thật đáng sợ, giống như bạo động vậy. Tiếng thét chói tai vang khắp sân vận
động, làm mặt Hứa Thiên Ái càng lúc càng trầm xuống, tuy sắc đẹp đứng
trước mặt, nhưng nàng không muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh,
huống chi, người trước mắt này có lẽ chỉ vui đùa với nàng. Xem ra, trốn
đi vẫn hơn. Suy nghĩ như vậy, nàng xoay người đi, nhưng tay trái đã bị
bắt lấy, lảo đảo một cái, sau đó rơi vào một bộ ngực dày rộng
“Wow! Đừng, Dật, Đừng mà !” Nữ sinh trên khán đài càng lúc càng la lớn
“Này, ngươi làm sao? Đừng hãm hại ta. Mau buông tay ra !” Hứa Thiên Ái thực
sự hoảng sợ, tên sắc lang đầu óc có vấn đề này, sao lại ôm nàng trước
mặt bao người thế này, còn lấy tay nàng mà chà xát mặt hắn ? Thế này,
cho dù nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch
“Không phải muốn rời khỏi ta sao ?” Tư Hiên Dật thâm tình nắm tay Hứa Thiên
Ái, nhẹ nhàng ma sát mặt mình, “Ta biết lần này là ta không đúng, ta cam đoan với ngươi, sẽ không để ngươi bị thương tổn, cho nên – - xin ngươi
đừng rời khỏi ta nữa.” Cúi đầu, hắn ấn lên lòng bàn tay Hứa Thiên Ái một nụ hôn
“Dật học trưởng …” Các nữ sinh trên khán đài nức nở kêu lên. Nếu mình đươc
ôm vào lòng Dật học trưởng, không biết tốt bao nhiêu !!!
Không phải chứ, là Tư Hiên Dật không bình thường hay là thần kinh của mình bị loạn lên, sao mọi chuyện đột nhiên trở thành như vậy ? Hứa Thiên Ái bắt đầu cảm giác mình giống như đóng hài kịch vậy, trước mắt bao người,
“Này, ngươi đang nói gì vậy ! Ta khi nào thì …”
“Đừng phủ định chuyện giữa chúng ta, đối với ngươi mà nói, có lẽ đó không
phải là hồi ức gì, nhưng với ta mà nói, đó là hồi ức mà ta trân quý
nhất.” Tư Hiên Dật ôm chặt Hứa Thiên Ái, thống khổ nói, nước mắt trong
suốt chảy xuống khuôn mặt.
“Hu! Hu!” Nữ sinh trên khán đài rơi lệ không ngừng, mà những người đang ngồi bên cạnh hai người như kim bị đóng đinh tại chỗ .
Hứa Thiên Ái chằm chằm Tư Hiên Dật, thiệt hay giả? Hắn lại có thể rơi lệ ?
Trong lòng biết rất rõ đó là một cạm bẫy, nhưng – - nhìn hắn bịa chuyện
như thế, nhưng khuôn mặt bất lực vô cùng, như thiên sứ rơi xuống trần
gian mong người khác che chở bảo vệ cho hắn. Trời ạ! Bản năng làm mẹ của nàng bắt đầu trỗi dậy , “Ngươi…”
“Đừng nói nữa, nếu – - ngươi đồng ý tha thứ cho ta, đừng cự tuyệt nụ hôn của
ta, được không ?” Đầu chậm rãi đi xuống, hai khuôn mặt càng lúc càng gần vào nhau
“Ngươi… Có phải đang đùa ta hay không ?”
“Đương nhiên .” Tư Hiên Dật nhẹ giọng nói bên tai Hứa Thiên Ái, lập tức hôn lên môi nàng…
Nụ hôn đầu tiên trân quý 19 năm, cứ như vậy bị đoạt đi…
- -%%%※%%% – -
Nam chính xinh đẹp cao quý hệt thiên sứ, nhẹ nhàng ôm lấy mặt nữ chính, ôn
nhu nói bên tai nàng, sau đó cúi mặt xuống hôn nàng … Hình ảnh xinh đẹp
biết bao nhiêu – - nếu như không có câu nói sau cùng của nam chính – -
chắc chắn sẽ rất hoàn mỹ. Nằm trên giường, Hứa Thiên Ái lại lần nữa
thương tiếc cho nụ hôn đầu tiên của mình, trong tưởng tượng của nàng,
người đó hẳn phải là người nàng yêu nhất, phải là chuyện tốt đẹp nhất
trong đời, bây giờ, lại bị trò đùa dai của tên sắc lang kia đoạt mất,
còn trở thành đối