
iết nàng ta đang khen ngợi hay đang chửi nàng, cái gì mà tóc như đuôi chó, Hứa Thiên Ái trừng mắt nhìn nữ nhân vênh váo trước
mắt, không hiểu sao, nhìn mặt đại tỷ giống như con sói lớn bắt được cô
bé quàng khăn đỏ vậy, “Ngươi cười thật là khủng khiếp.” Thật sự, làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Khủng bố? Không thể nào, một cô gái xinh đẹp như nàng, cười lên nhất định là
mỹ lệ vô cùng nha ! Ách, mặc kệ, “Tóm lại, ta là xã trưởng Lăng Hảo Hảo
của xã tin tức, ngươi sẽ là xã viên mới của chúng ta, tới đây, mau điền
vào cái bảng này!” Lăng Hảo Hảo khẩn cấp lấy một tờ giấy ra cho Hứa
Thiên Ái.
Nàng trở thành xã viên của xã tin tức? Nàng đồng ý khi nào chứ?
“Ngươi tên là gì?” Lăng Hảo Hảo cầm bút bi lên
“Cái gì ? Hứa Thiên Ái.” Không đúng, sao nàng lại trả lời ? Nàng căn bản không muốn vào xã tin tức.
“Học tỷ, ta…”
“Tuổi tác? Lớp? Yêu thích? Tinh thông?” Lăng Hảo Hảo tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ta…”
“Ta cái gì , nói mau, tuổi tác? Lớp? Yêu thích? Tinh thông?”
Cái này, hình như bi bắt buộc đi ?
Vì thế, ba giờ sau, Hứa Thiên Ái vào xã tin tức – - xã đoàn ít được chú ý
nhất. Lại vì thế, nàng ở bên trong số người “10 ngón tay”.
- -%%%※%%% – -
Xã đoàn đã gia nhập, nhưng vị trí lớp học vẫn chưa tìm được, khi Hứa Thiên Ái dạo hai vòng cũng không tìm được phòng dành cho đạo Tin Lành, bắt
đầu đánh giá khuyết điểm của ngôi trường này. Trời ạ ! Sao trường này
lại lớn vậy a ? Chắc nên tìm người để hỏi …
Ầm! Đau quá, gặp trở ngại rồi. Thắt lưng cong xuống, chụp lấy cái mũi, Hứa Thiên Ái nhịn không được rên rỉ.
“Đi đường thì nên nhìn rõ, Tiểu béo muội.” Thanh âm trong veo mà lạnh lùng rơi vào tai Hứa Thiên Ái
“Tường” này – - miệng độc quá nha !
Ngẩng đầu, đầu tiên là một hàng nút thắt ánh vào mi mắt nàng. Oa! Xem ra cái
“tường” này rất cao, tầm mắt chậm rãi đi lên trên, nhìn thấy cặp mắt đào hoa mê người, cái mũi thẳng, môi mỏng, tóc đen. Người này đẹp quá – -
có phải nàng hoa mắt hay không, sao lại nhìn thấy thiên sứ ? Xinh đẹp
làm cho người ta cảm giác vừa không phải nam cũng không phải nữ, trong
nháy mắt, nàng như bị thần phục dưới chân hắn.
“Thiên sứ…” Hứa Thiên Ái không tự giác thì thào.
Xem ra lại là một đứa ngốc bị bề ngoài của hắn mê hoặc, vì sao tất cả những người nhìn thấy hắn đều nói hắn như thiên sứ ? Bề ngoài đối với con
người thật quan trọng đến thế sao ? Hắn thích người khác gọi hắn là ác
ma, vậy mới hợp với cá tính của hắn.
“Đừng ngăn cản …” Đứa ngốc kia sao vẫn còn đứng đó, chẳng lẽ nàng không biết nhường đường sao ?
Thiên sứ đang nói chuyện, thiên sứ đang nói chuyện, chẳng lẽ là đang nói chuyện với nàng sao ?”
“Tiểu béo muội.”
Tiểu béo muội – - không… chắc không phải là kêu nàng chứ ? Từ “béo” như một
cây châm, đâm vào trung khu thần kinh của Hứa Thiên Ái, cũng làm nàng
tỉnh táo lại trong “nam sắc”. Quá đáng giận, cho dù là thiên sứ, cũng
không nên nói nàng béo, chạm vào cấm kị của nàng .
“Đừng đi!” Thân thể nhạy hơn tư tưởng, nàng nắm lấy góc áo đối phương
“Thế nào ? Ta không có hứng thú với nữ sinh béo.” Tư Hiên Dật chán ghét nhìn đôi tay nhỏ nắm lấy áo hắn. Tiểu béo muội trước mắt này, có một đôi mắt tròn to, hai bím tóc như bánh quai chèo, lại giống như cây táo, có phần đáng yêu, nhưng lại không hợp với khẩu vị của hắn, hắn không thích cùng nữ nhân béo ở chung một chỗ .
“Ta không mập!” Nàng lớn tiếng nói, có phong phạm như đại tướng quân. Ảo
tưởng là dễ dàng biến mất, thiên sứ cũng không phải dễ tìm như vậy, tùy
tiện là có thể đụng vào một người. Hứa Thiên Ái tự nói với mình. Quan
trọng nhất là phải sửa đúng sai lầm của đối phương. Huống chi, cho dù
vừa rồi nàng “Có chút” hứng thú, thì bây giờ vì câu nói kia mà không còn lại chút gì nữa
Tư Hiên Dật cân nhắc nhìn tiểu béo muội trước mắt, khóe miệng nhấc lên một nụ cười khó phát hiện. Có chút ý tứ, đã lâu không ai dám lấy khẩu khí
này nói chuyện với hắn, tiểu béo muội này có tư cách trở thành đồ chơi
của hắn.
“Ngươi có hứng thú với ta ?” Trừ cái đó ra, hắn thật không biết còn khả năng
nào để nàng giữ hắn lại. Nếu nàng muốn câu dẫn sự chú ý của hắn, vậy
nàng thành công rồi, hắn bắt đầu có chút hứng thú với nàng
Hứa Thiên Ái cảm thấy nhức đầu, nàng chỉ muốn sửa lại sai lầm của hắn,
không hề có hứng thú gì, chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ biết đến cái này sao ? Thở dài một cái, Hứa Thiên Ái quát: “Ngươi, nghe, cho, rõ, ta – -
không hề có hứng thú với ngươi ! Còn nữa, nói cho ngươi biết, ta không
mập, cho nên, xin ngươi đừng gọi ta là “tiểu béo muội” nữa ! Un der
stand?” Tuy gần đây nàng béo lên không ít, nhưng nàng tự nhận cũng chỉ ở bậc trung, cho dù cách “gầy” còn một khoảng cách xa, nhưng cũng dưới
chữ “béo” một bậc đi. Tối đa – - là đầy đặn mà thôi.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình gầy?” Cho dù thế nào, Tư Hiên Dật cũng không thấy nàng gầy ở chỗ nào
“Đúng vậy… Nhưng không thể nói là gầy, ” Hứa Thiên Ái cho dù vô liêm sỉ thế
nào cũng không dám tự xưng mình gầy, “Nhưng, xin nhớ, ta cũng không
béo!” Dám nói nàng béo, có phải chán sống hay không, đáng đánh đòn ! Cho dù hắn đẹp như trong truyện tranh,