Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32865

Bình chọn: 7.5.00/10/86 lượt.

i ôm của anh! Ấm áp và rất yên bình.” Đây là lời mà cô giấu trong lòng từ lâu, cô đang rất nhớ vòng tay của anh. Thiệu Minh Vỹ cố giữ hơi thởbình thường nhưng trống ngực lại đập thình thịch. Và nụ cười mãn nguyện đã nở trên môi, anh hiểu rồi! “Rất nhớ cách anh vỗ nhẹ vào mặt em, ôm eo em, đút cho em ăn!”, cô không biết làm thế nào để nói với anh ấy những suy nghĩ của mình. Cô chỉ muốn cho anh biết rằng cô đang nhớ và người đó chính là anh. “Ân Ân, anh cũng vậy!” Dù thời tiết đang se lạnh nhưng trái tim anh bỗng trở nên thật ngọt ngào. “Em rất muốn gặp anh!” Cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời này rồi, cô không còn quan tâm vào những mối lo lắng khác nữa, chỉ nói ra nỗi khát khao mong muốn mãnh liệt trong tim mình. “Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, hai tháng nữa, đến kỳ nghỉ Tết anh sẽ về”, anh cũng rất muốn gặp cô. Anh không thể cho cô biết rằng hằng đêm anh phải vất vả lắm mới ép mình đi ngủ được vì nỗi nhớ dằn vặt. “Ôi, lâu thế hai tháng, sáu mươi ngày, tám tuần, vừa nghĩ đã thấy dài rồi”, nỗi thất vọng khiến giọng nói của cô chùng hẳn xuống. “Ân Ân, không được buồn, chúng ta vẫn có thể nói chuyện hằng ngày mà.” Làm sao anh lại không biết thời gian dài chứ, nhưng nếu xa cách có thể làm tình yêu trong tim Ân Ân rõ ràng hơn, anh sẵn sàng chờ đợi. “… Vâng, vậy, em phải tập thể dục rồi. Em… cúp máy đây”, giọng Ân Ân bỗng ngập ngừng. “Ừ, tập xong, nghỉ ngơi chút rồi hãy đi tắm.” “Vâng… em cúp máy đây. À, ngày mai… mà thôi, bỏ đi”, Ân Ân ngập ngừng. “Ngày mai anh gọi cho em, ngủ sớm nhé.” “Ôi!”, giọng Ân Ân thất vọng. “Ân Ân, anh yêu em! Đừng quên nhớ về anh nhé”, làm sao anh nỡ để cô thất vọng chứ, tình yêu của anh. “… Vâng, em cũng thế. Em cũng luôn nghĩ về anh.” Cô bé ngốc này vẫn dễ dàng để anh trêu chọc như vậy. Cuối cùng cô cũng vui vẻ cúp điện thoại, anh biết nhất định cô đang cười. Người hạnh phúc, ngay cả trong những ngày mưa ảm đạm, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Kiều Ân hạnh phúc đã trở lại, bởi cô biết có một người đàn ôngở phương xa cũng đang nhớ về cô. Cô đã trở nên hoạt bát, tập thể dục cũng không bị gián đoạn nữa, cô nhất định sẽ vì anh mà giảm béo. Những thay đổi từ từ đang diễn ra. Và một số người sẽ còn gặp lại, dù tâm trạng trước sau không giống nhau. Kiều Ân ngồi đọc sách trong vườn trường. Dạo này mới có thời gian rảnh để bình tâm đọc một vài truyện ngắn tiếng Anh, mọi thứkhông còn nhàm chán như trước nữa. Đọc mệt rồi, cô nhìn lên cây phía xa, cha từng nói, nhìn vào màu xanh của lá cây là cách thư giãn mắt tốt nhất. Tuy vậy nhìn một hồi, lại cảm giác mắt bỗng mờ đi. Cô nghĩ nhìn tiếp một lúc sẽ hết, nhưng trong mơ hồ cô cảm thấy con đường nhỏ gần đó có người đi qua, nhưng cô cũng chẳng để tâm lắm. Ánh sáng của mặt trời chiếu trước mặt cô bất ngờ bị chắn, cô mới phát hiện có ai đó đang đứng trước mặt mình. Kiều Ân đưa mắt nhìn bóng người phía trước, hơi bất ngờ, Nhan Trinh Tịch! Nhan Trinh Tịch im lặng, chăm chú nhìn Kiều Ân với ánh mắt dò xét. Cô cũng không chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu ta nhưng nỗi buồn đau chua xót trong mắt Nhan Trinh Tịch bỗng khiên khóe mắt cô ngấn lệ. Không được, không được nhắm mắt! Cô thầm nhủ. “Cậu… tối mình sẽ tìm gặp cậu, bây giờ không tiện”, Nhan Trinh Tịch nói vẻ quan tâm. Cậu ta quay đầu bước đi. Còn cô vẫn ngẩn người nhìn theo bóng lưng đó, thấy không xa là một cô gái đang đứng, chăm chú nhìn họ. Kiều Ân mở to mắt, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười khích lệ. Nhan Trinh Tịch cố kìm nén nỗi buồn, rồi bước đi cùng cô gái đó. Lặng lẽ nhìn họ sóng bước bên nhau đi xa, Kiều Ân hơi nhắm mắt lại, dòng lệ ấm áp từ đôi mắt trào ra. Chỉ cần nghĩ về hình ảnh lúc nãy, những lời không thể nói ra trong đôi mắt Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân đột nhiên bật cười. Cậu ấy lo lắng gì chứ? Lẽ nào cậu ấy nghĩ rằng cô vì nhìn thấy cậu đi cùng cô gái khác nên mới ngồi đây buồn bã, ha ha, buồn cười, Kiều Ân không thể không cười to hơn, tựa hẳn vào cái cây bên cạnh. Nhan Trinh Tịch thật dễ thương! Làm sao cô có thể chứ, nhìn thấy cậu ấy có người mới như thế cũng khiến mặc cảm tội lỗi trong cô vơi đi, cuối cùng không còn lo lắng cậu ấy vẫn đau khổ vì cô nữa. Cô hạnh phúc, và hy vọng mọi người có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình! Sau đó, Kiều Ân đã làm quen với cô gái hôm ấy, là do Nhan Trinh Tịch giới thiệu. Cô ấy là cựu sinh viên mà Nhan Trinh Tịch quen khi ở Bắc Kinh. Hóa ra cô ấy cũng có ý định ra nước ngoài, cha mẹ cô ấy đều là giáo sư của trường, xác suất được ra nước ngoài là tương đối cao. Còn Nhan Trinh Tịch có vẻ cũng rất hạnh phúc khi cuối cùng cũng tìm được một người bạn cùng chí hướng. Thế là chuyến đi Bắc Kinh của cậu ấy cũng khá bổ ích! Xem ra cậu ấy đã tìm được cô gái mà mình hằng mơ ước và điều đó mới giúp được cậu ấy theo đuổi ước mơ của mình, còn cô, cô không phải là người đó! Thời gian giống như tên trộm tài ba, lặng lẽ lấy đi mọi thứ mà bạn không hay biết, chẳng hạn như sự cô đơn, suy nghĩ và chờ đợi. Sắp đên Tết rồi, quãng thời gian mà Thiệu Minh Vỹ đang mong ngóng từng ngày. Anh sắp được về bên Ân Ân. Nghĩ như thế khiến anh làm việc hăng say và hiệu quả hơn.


80s toys - Atari. I still have