
sơ suất của chủ nhân vừa vặn để cho Đại Lê suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Giữa trưa mọi người dùng cơm ở trong phủ, buổi chiều cô dâu lên xe hoa, trước khi đi cô ta rốt cục nhớ đến Đại Lê bị lạnh nhạt, nên cố ý dặn dò em gái tiếp đãi cô thật tốt, Đại Lê vốn muốn rời khỏi khi cô dâu đi rồi, nhưng như vậy không được tốt, lại bị em gái của Hà Ninh Kiều kéo về phòng nói chuyện phiếm, Hà Ninh Nhã vốn có ý lấy lệ, do cô ta muốn đi du học, nghe nói Đại Lê đã từng đi du học, cô ta lập tức có hứng thú hỏi rất nhiều điều, bất giác trời đã tối cho nên giữ Đại Lê ở lại ăn cơm tối.
Bữa tối chưa ăn xong, Hà Ninh Kiều đã gọi điện thoại đến nói Ninh Nhã dẫn khách mời nữ bên nhà gái đến Trình gia tham dự vũ hội, hoá ra chú rể là người theo lối sống mới, có tác phong của người nước ngoài, anh ta tổ chức một buổi vũ hội tại nhà, cô dâu cảm thấy cũng nên mời một ít bạn bè của mình sang đây, vì thế Đại Lê bị kéo đến Trình gia.
Tại vũ hội ở Trình gia, người duy nhất có thể sánh ngang với cô dâu và chú rể là Tiêu Hữu Thành và Tiết Phi Dao, tuy rằng họ không có hành vi thân mật, rất ít nói chuyện với nhau, nhưng đối với người bên ngoài bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Khi nhóm người của Hà Ninh Nhã sang đây, bởi vì họ đều là những khách nữ trẻ tuổi cho nên gây ra một trận xôn xao nhỏ, Tiêu Hữu Thành không có hứng thú để nhìn, anh đứng gần cửa sổ nâng ly rượu, đang suy nghĩ nên lấy lý do gì để rời khỏi thì anh cảm thấy có người đi đến bên cạnh, gương mặt đang nhăn lại một nửa liền được giãn ra, dung nhan như ngọc, chẳng lẽ giờ phút này cô đọc được nỗi nhớ nhung trong lòng anh sao?
Việc Đại Lê đi đến bên cạnh Tiêu Hữu Thành đều lặng lẽ rơi vào trong tầm mắt của mọi người, thoạt đầu Hà Ninh Nhã rất lo lắng, cô ta cho rằng Đại Lê không quen biết Tiêu Hữu Thành, có lẽ muốn ôm ý tưởng mơ mộng gì đó, nhưng cô ta nhanh chóng cảm thấy bất thường, hai người thân mật như vậy rõ ràng là một đôi tình nhân!
Vũ hội tân hôn này dần dần tràn ngập một mạch nước ngầm, trong lòng mỗi người đều phỏng đoán, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên trò chuyện như trước.
Tiết Phi Dao ngồi ở trong một góc, bất tri bất giác mà uống hết hơn phân nửa ly rượu đỏ, đầu cô ta hướng về phía này, ánh mắt có vẻ nghi ngờ, có lẽ là thương hại, hoặc là cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể thấy được tâm trạng trong đôi mắt của cô ta. Phiền muộn của cô ta chính là nhìn chăm chú vào hai người kia trên sàn nhảy, Tiêu Hữu Thành ôm Đại Lê nhảy liên tục ba điệu, thời gian khác cũng chỉ nghỉ ngơi bên cạnh Đại Lê, anh hoàn toàn không đi xã giao với người khác.
Thực ra cô ta vô cùng chờ mong vũ hội này, từ khi Đại Lê đến Bắc Bình, Tiêu Hữu Thành gần như chuyển tất cả việc công dọn về ngôi nhà ở Nam Giao, rất nhiều ngày đã không thấy mặt anh, cô ta đợi ở chỗ này lại có ý nghĩa gì?
Tiết Phi Dao cầm ly rượu trên bàn lên, đột nhiên đứng dậy, cô ta đi vài bước đến trước mặt Tiêu Hữu Thành, vươn tay ra, trên mặt mỉm cười, “Có thể mời thiếu soái nhảy một điệu không?”
Phái nữ mới phái nam khiêu vũ vốn không có gì ngạc nhiên, nhưng cảnh tượng này thật sự làm cho người ta kinh ngạc đến cực điểm, sàn nhảy lớn như vậy, đám người lại ồn ào náo động, mà lại có vài giây lặng ngắt như tờ.
Mặc dù được phái nữ mời nhảy, phái nam cũng không nên từ chối, Tiêu Hữu Thành nhận lời mời của Tiết Phi Dao đồng thời liếc nhìn thoáng qua Đại Lê, một cái liếc mắt lơ đãng này khiến trong lòng của Tiết Phi Dao gieo trồng hạt giống oán hận.
Rốt cuộc Tiết Phi Dao cũng có thể nhảy với Tiêu Hữu Thành, cánh tay anh vòng qua thắt lưng của cô ta, còn tay cô ta thì vịn trên vai anh, nhưng không thể nào làm cho cô ta run sợ.
“Tiêu Hữu Thành, anh thật không muốn cho em một chút cơ hội sao?” Xưng hô với anh cũng đã thay đổi.
“Tôi khác với Tiết tiểu thư, tôi không có thời gian để lãng phí.”
Ngón tay của Tiết Phi Dao đặt trên vai Tiêu Hữu Thành, bởi vì dùng quá sức mà đầu ngón tay hiện ra màu đỏ, “Em vì anh ngàn dặm xa xôi đến Bắc Bình, vì anh mà một mình sống ơ nơi đất khách quê người, vì anh mà làm việc, lấy lòng cha mẹ của anh, tận sức làm tất cả cho anh, kết quả là ngay cả một cơ hội để đổi lại cũng không được sao?”
“Tôi xin lỗi.”
“Em cũng không phải ép anh yêu em, chỉ hy vọng anh có thể cho em một cơ hội, cũng cho chính anh một cơ hội.”
“Tôi xin lỗi.”
Tiết Phi Dao đột nhiên đẩy anh ra, thân thể mềm mại khẽ run, con ngươi ở giữa tròng mắt nén giận, “Hôm nay em bỏ xuống sự kiêu ngạo, không phải muốn nghe anh nói tôi xin lỗi.”
Tiêu Hữu Thành khom người như một quý ông, rồi rời đi, không nói câu nào nữa. Tiết Phi Dao nhìn thấy anh đi về phía Đại Lê, nhìn thấy anh mỉm cười với cô vô cùng dịu dàng, là một vẻ tuấn tú mà cô ta chưa bao giờ thấy.
Đôi bàn tay nắm chặt, móng tay thật dài đâm vào làn da mềm mại, sơn móng tay màu đỏ ngấm vào màu máu đỏ tươi, tạo thành một vẻ đẹp thê lương, bứt rứt gai mắt.
Cô bưng ly sữa đẩy cửa phòng sách ra, Tiêu Hữu Thành vẫn đang xem văn kiện, Đại Lê vừa đi vừa hỏi: “Còn chưa trở về à?”
Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Một lúc nữa.” N