
và luống cuống của cô anh đều thấy được.
Từ chức, rời khỏi anh, không gặp lại nữa. Nhất định trong lòng cô gái này nghĩ thế chứ gì? Chỉ là, Giang Doãn Chính anh dễ nói chuyện lắm sao? Cô cho là cô muốn thế nào đều được sao?
"Phải . . . . ." Thẩm Tâm Tinh nhỏ giọng trả lời. Sao anh có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô vậy? Người đàn ông đáng sợ này xem ra đã vượt quá xa với Giang Doãn Chính mà cô biết.
"Có thể. Công việc tìm người mới do em phụ trách, lúc nào thì tìm được người em có thể nghỉ việc." Tỉnh táo nói những lời máy móc, nét mặt Giang Doãn Chính không thay đổi, chỉ là cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, một giây cũng không di chuyển.
Anh đoán quả nhiên không sai! Muốn nghỉ việc? Tốt! Dù sao thì anh cũng muốn dính dáng gì tới nhân viên của mình, mà sau này phòng làm việc sẽ kết thúc việc kinh doanh trong nước. Bởi vì cộng sự của anh chuẩn bị đến Luân Đôn làm kinh doanh lớn hơn, làm bạn tốt kiêm cộng sự, anh đương nhiên phải đi cùng, công ty mới thành lập có rất nhiều việc phải làm.
"Vâng." Trong lòng cô có chút buồn phiền, vì vậy vô tình của người đàn ông này. Xem ra là cô quá nhạy cảm, cô cho là anh ít nhất ở ngoài mặt sẽ giữ lại cô, mặc dù trong hai năm qua, quan hệ của hai người là quan hệ chủ tớ trong sạch. Tối hôm qua anh giúp cô như vậy cũng chỉ là nhấc tay giúp bạn bè bình thường thôi sao? Hay anh căn bản không thèm đụng vào cô? Bạn bè bình thường? Chỉ sợ ngay cả cái này cũng không được? Nếu như vẫn là bạn bè, sẽ không sau khi chuyện đã xảy ra như vậy còn có thể lạnh nhạt?
Thẩm Tâm Tinh, rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì chứ? Rõ ràng không phải chính mày nói muốn từ chức sao? Tại sao vừa nói ra mày lại hối hận chứ? Lòng dạ phụ nữ, ngay cả phụ nữ cũng không hiểu hết được!
"Còn nữa, về chuyện tối ngày hôm qua. . . . . ." Giang Doãn Chính tắt điếu thuốc trong tay, "Hình như em đã nói em không có bạn trai?"
"Cái gì?" Thẩm Tâm Tinh bỗng chốc ngẩng đầu lên, tại sao anh lại muốn nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua? Còn nữa, chuyện này với chuyện cô có bạn trai hay không có liên quan gì? Bọn họ giống như từ chuyện công tác chuyển sang vấn đề cá nhân vậy. Tốc độ anh thay đổi đề tài nhanh thật! Nhanh khiến cô không chịu nổi!
"Nghe không hiểu? Em đã không có bạn trai, tôi cũng vậy, không có bạn gái, vậy chúng ta hẹn hò hẳn không có vấn đề gì chứ?" Giang Doãn Chính hứng thú nhìn cô, cô thật sự là cô gái đều chu đáo mọi chuyện sao? Sao anh lại thấy là cô gái phản ứng siêu cấp chậm chạp vậy?
Phần 2
"Hẹn hò? Tôi không muốn." Thẩm Tâm Tinh sững sờ, anh nói hẹn hò là có ý gì? Không phải là như cô nghĩ chứ? Chẳng lẽ anh cần người tình? Mặc dù cô ít chí khí, nhưng dù nghèo dù mệt hơn nữa cô cũng không làm. Giang Doãn Chính nhướng lông mày, anh vẫn cho cô chỉ là thư ký “búp bê” biết nói “Vâng”, “Được” mà thôi, không ngờ cô cũng sẽ nói "Không muốn"? Rất thú vị!
"Tại sao không muốn?" Anh nhất định sẽ không bạc đãi cô! Cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, dù sao Giang Doãn Chính anh sống hơn 30 năm, chưa bao giờ coi phụ nữ là sinh vật bình thường mà đối đãi, tất nhiên là trừ người nhà.
"Tôi. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh cắn môi dưới, sau một hồi lâu mới lấy dũng khí nói: "Anh căn bản không cần làm như vậy, ngày hôm qua. . . . . . Là tôi không tốt. . . . . . Hơn nữa chúng ta cũng không có thật. . . . . ." Trời ạ, lời cô nói bắt đầu không mạch lạc, nên làm sao mới nói rõ ràng đây? Nên làm sao mới khiến anh bỏ suy nghĩ này đi? Không phải anh muốn chịu trách nhiệm chứ?
"A, em cũng biết là em không tốt?" Giang Doãn Chính liếc nhìn hai gò má ửng hồng của Thẩm Tâm Tinh, "Mặc dù chúng ta không có làm hết, nhưng mà cũng không khác lắm. . . . . . Chẳng lẽ cái này không tính?" Nói xong, anh giơ một ngón tay ở trước mặt cô quơ quơ.
"Anh. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Giang Doãn Chính luôn tùy hứng sao có thể có lúc vô lại như vậy chứ? Hơn nữa lời nói của anh làm người ta không biết tiếp theo nên làm gì!
"Tôi làm sao? Tôi làm em thỏa mãn, nhưng ngược lại tôi phải đi tắm nước lạnh, em còn không chịu bồi thường tổn thất của tôi sao?" Thì ra là trêu chọc một cô gái lại là chuyện thú vị như vậy, đặc biệt rõ ràng là một cô gái rất thông minh lanh lợi lại ở trước mặt anh ngây ngốc nói không ra nửa câu, thật con mẹ nó, dễ thương vô cùng! Không trách được A Tự lại thích mấy cô gái phiền phức như vậy! Thì ra là phiền phức cũng có lúc biến thành đáng yêu.
"Cái gì?" Thẩm Tâm Tinh sững sờ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, "Tôi. . . . . . Bồi thường tổn thất của anh?" Anh bị tổn thất cái gì chứ? Người tổn thất là cô, được chưa? Cô là hoàng hoa đại khuê nữ lại bị anh chiếm tiện nghi lớn như vậy, cô đã không so đo rồi, người đàn ông chiếm tiện nghi kia lại còn không biết xấu hổ muốn cô bồi thường? Giang Doãn Chính lúc nào thì biến thành như vậy? Thẳng cũng có thể bị anh nói thành cong! Anh thật là có tố chất làm luật sư, tại sao không đi thi luật sư chứ? Xem tố chất của anh thì chắc chắn đỗ!
"Đúng, tinh thần tổn thất, thể lực tổn thất, tinh lực tổn thất. . . . . . Đợi chút, em còn thiếu tôi một