
A Chính, anh không cho xem thì em gọi cho ba mẹ." Hừ, cô cũng không tin.
"Giang Doãn Trực, quản tốt miệng cô gái của em đi! Bằng không, tự gánh lấy hậu quả." Đẩy Giang Nhã Hàm vào trong ngực em trai, Giang Doãn Chính đi thẳng vào phòng nghỉ, “rầm” một tiếng, đóng cửa rồi khóa lại.
"Anh A Trực. . . . . . anh A Chính, anh ấy. . . . . ." Giang Nhã Hàm bị một người đàn ông ôm lấy, cả khuôn mặt đỏ bừng mà không thốt nên lời. Tại sao anh A Chính sẽ biết gian tình của cô và anh A Trực? Ừ, phải nói là tình yêu thì tương đối thích hợp. Anh ấy ở nhà không phải chẳng quan tâm việc đời sao?
"Sao? Làm chuyện xấu sợ người ta biết?" Giang Doãn Trực xoa khuôn mặt nhỏ của cô cười trêu nói.
"Anh A Trực. . . . . . Đều là tại anh! Anh A Chính biết rồi thì làm sao? Anh ấy sẽ không nói với ba mẹ chứ?" Nếu như nói rồi, bọn họ nhất định bị chết rất thảm.
"Anh ấy sẽ không nói đâu." Giang Doãn Trực nói chắc chắn. Muốn nắm điểm yếu sao? Bây giờ cũng không rõ ai sợ ai rồi. Nếu so với sợ, đoán chừng anh hai so với bọn họ còn sợ hơn. Xem ra, kinh phí hoạt động nửa năm sau của anh lại tăng rồi, anh hai, em cám ơn trước. Ha ha!
"Anh A Trực, tại sao anh A Chính lại biết chúng ta. . . . . ." Cô cho là sẽ không có ai biết mới đúng! Bọn họ yêu nhau nhất định rất cẩn thận mà.
"Ai bảo đêm hôm đó em ở ban công kêu lớn tiếng như vậy?" Giang Doãn Trực ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói.
"Anh A Trực, anh lại có thể. . . . . ." Xấu hổ cộng thêm tức giận khiến cô gái vốn không có bao nhiêu sức lúc này bùng phát, tuy nhỏ, nhưng vẫn rất kinh người.
"Được rồi được rồi, anh không nói nữa. Không phải em muốn biết bọn họ làm cái gì bên trong sao?" Một câu nói thành công khiến Giang Nhã Hàm ngừng lại.
"Anh A Trực, em đi nghe." Giang Nhã Hàm luôn làm chuyện động trời vội vàng xông ra, đáng tiếc nửa đường đã bị người ta kéo về: "Được rồi, không cho đi. Bọn họ làm chuyện chúng ta mỗi tối đều làm đó thôi." Giang Doãn Trực dở khóc dở cười. Nếu để cô ấy đi nghe, bị anh hai phát hiện thì không lột da bọn họ mới là lạ.
"Vậy bây giờ làm sao?"
"Về nhà."
"Về làm gì?"
"Em cứ nói đi?"
"Em không biết."
Tiếng cuộc đối thoại bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cho đến khi yên tĩnh lại.
Trong phòng nghỉ, vẫn là không khí yên tĩnh đầy lúng túng.
Phần 2
"Cầm đi!" Giang Doãn Chính đem túi giấy đưa cho cô.
"Cái này. . . . . ." Cầm túi giấy, Thẩm Tâm Tinh nhìn gần một tá đồ lót bên trong, khuôn mặt nhỏ đỏ hết lên. Người đàn ông này, nửa năm sau cô cũng không cần mua nữa.
"Thế nào? Kích cỡ không đúng?" Giang Doãn Chính nhíu mày lại. Mặc dù đối với với dáng người phụ nữ anh không có kinh nghiệm, tối hôm qua bọn họ cũng chưa làm hết, nhưng anh dùng mắt, dùng tay, dùng môi “đo lường”, số đo của cô tuyệt đối không sai.
"Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Anh có thể xoay qua chỗ khác được không?" Nghe ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của anh, Thẩm Tâm Tinh lạikhông dám nói nhiều, nhưng anh cứ nhìn cô như vậy, sao cô có thể không biết xấu hổ mà thay đồ trước mặt anh chứ? Hơn nữa anh gọi người ta đi mua mấy bộ đồ lót gợi cảm mà cả đời này cô cũng không dám đi mua.
"Vì sao anh phải xoay qua chỗ khác? Nên nhìn, không nên nhìn anh cũng nhìn rồi, em sợ cái gì?" Nếu so da mặt dày, Giang Doãn Chính hoàn toàn có thể.
"Anh. . . . . ."
"Gia hạn trong vòng một phút em phải thay xong." Nhìn khuôn mặt nhỏ sắp khóc lên, Giang Doãn Chính thỏa hiệp xoay người lại.
"Xong rồi." Cho đến khi sau lưng truyền đến một giọng nữ sợ sệt, Giang Doãn Chính mới quay đầu lại. Xuất hiện trước mắt anh là một Thẩm Tâm Tinh tao nhã, xinh đẹp, chỉ ngoại trừ sự thẹn thùng trên gương mặt không giống trước đây.
"Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trước đi." Nếu thứ muốn “ăn” nhất lại không thể ăn, vậy trước tiên phải thỏa mãn ham mê ăn uống thôi.
"Anh Giang. . . . . ." Nhìn anh muốn đi, Thẩm Tâm Tinh vội vàng lên tiếng. Sợ nếu không nói, cô sẽ không còn dũng khí nữa.
"Em không cảm thấy sau tối hôm qua, còn gọi anh là “anh Giang” quá khách khí sao?" Cô gái này có thể nói lời nào dễ nghe được không? Bụng anh sắp đói chết rồi. Hơn nữa từ trong miệng cô nghe tiếng “anh Giang” khiến anh cực kỳ khó chịu.
"Thật xin lỗi. Tôi nghĩ có một số việc chúng ta nên làm rõ ràng trước có được không?" Lúc tắm rửa, cô đã nghĩ kĩ rồi, cô vẫn không thể tiếp nhận đề nghị của anh.
"Em muốn nói gì?" Tâm trạng Giang Doãn Chính vốn đang tốt, vào giờ phút này chợt trở nên u ám. Chẳng lẽ cô muốn từ chối anh sao? Anh có kém cõi thế sao?
"Chính là tôi với anh. . . . . . tôi nghĩ, tôi tạm thời vẫn không thể tiếp nhận. . . . . . Tôi. . . . . ." Đỏ mặt, Thẩm Tâm Tinh ấp a ấp úng nói. Ai, hình như anh tức giận? Sắc mặt thật là khó nhìn. Sao cô lại có cảm giác chột dạ thế này?
"Ý của em là, không muốn ở bên tôi, đúng không?" Hai tay nắm chặt đầu vai cô hét lớn.
"Tôi. . . . . ." Không có mang giày cao gót khiến cô ở trước mặt anh một chút ưu thế cũng không có, liều mạng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không kiềm chế cảm xúc được của anh, anh làm sao vậy? Làm sao lại đột nhiên kích động? Trước kia không phải anh ghét nhất phụ nữ sao? Ngay cả khách nữ đơ