
ù là vừa rồi đứng từ xa nhìn sang, Sở Mạnh cũng biết kia là ánh mắt một người đàn ông nhìn phu nữ, làm sao có thể gạt được anh. Xem ra là anh đã khinh thường, anh rõ ràng đã cảnh cáo cô, không thể có quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác. Anh biết Quan Ngưng Lộ sẽ không có can đảm phản bội anh, nhưng là những người đàn ông khác cũng mặc kệ cô có phải đã kết hôn hay không.
"Lần trước lúc em ở trường học không thoải mái là thầy Đường đưa em ra ngoài." Ngưng Lộ nhìn anh sắc mặt tái xanh, vội vàng đi tới, kéo cánh tay của anh. Cô chỉ sợ anh sẽ giận chó đánh mèo* đến Đường Tĩnh Đằng thì phiền toái, cô không muốn có bất kỳ người bởi vì cô mà bị thương tổn.
"Lần trước?" Sở Mạnh cúi đầu nhếch mày dò hỏi. Chú Trương cũng không đề cập qua chuyện này, xem ra là anh sơ suất, cho nên để cho bọn họ có cơ hội quen biết nhau, hơn nữa dường như cũng biết một thời gian dài.
"Chính là lần em đau bụng kia." Ngưng Lộ nói nhỏ, không dám nhìn Sở Mạnh cũng không dám nhìn Đường Tĩnh Đằng. Tình huônga này thật sự là tệ hết biết!
"Vậy tôi còn phải cảm ơn thầy chiếu cố vợ tôi." Sở Mạnh một tay ôm cô vào trong ngực, hướng về phía khuôn mặt của thầy giáo trẻ tuổi kia, khóe miệng hiện lên nụ cười. Giống, rất giống! Chân dung kia rất giống em trai cùng cha khác mẹ của anh! Tính tình sạch vô hại như vậy, phong thái tao nhã lịch sự như vậy, chẳng qua là cặp mắt kia có chút không giống với người bình thường cố chấp. Người đàn ông như vậy là đối tượng các tiểu nữ sinh dễ dàng thích, thế nhưng một ít nữ sinh kia không thể bao gồm vợ của Sở Mạnh anh .
"Không cần khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm. Chỉ là tôi hi vọng Ngưng Lộ có thể hoàn thành việc học." Đường Tĩnh Đằng từ trong mắt người đàn ông kia nhìn thấu dục vọng độc chiếm. Đúng vậy , người con gái thanh linh tốt đẹp như vậy ai không muốn đem côgiấu đi? Người nào nhẫn tâm để cho cô ở bên ngoài chịu ong bướm khi dễ, làm nhục? Giây phút này đây, Đường Tĩnh Đằng vậy mà cảm giác mình đố kỵ người đàn ông kia , bởi vì anh ta lấy được cô. Bất kể vì nguyên nhân gì họ kết hôn, nhưng kết quả là giống nhau, anh ta có thể quang minh chính đại ôm cô vào ngực, mà anh không thể, cũng không dám nghĩ tới.
"Chuyện vợ tôi tôi sẽ quản, thầy Đường cũng không cần phải bận tâm. Tôi tự có tính toán. Thật ngại, chúng tôi còn có việc đi trước!" Từ trước đến giờ anh không thích cùng người không quen nói chuyện với nhau, huống chi người nọ còn là một người đàn ông, một người đàn ông có ý đồ với vợ của anh. Càng không có gì tốt để nói cùng anh ta rồi. Sở Mạnh ôm ngang hông của cô quay người rời đi.
"Đường đại ca, hẹn gặp lại." Cuối cùng, Ngưng Lộ sau khi đi quay đầu lại nói lời từ biệt với an.
"Hẹn gặp lại!" Mắt Đường Tĩnh Đằng hiện lên một tầng gì đó. Còn có thể gặp lại sao? Anh cũng không biết. Anh biết, bóng lưng kia bước đi khiến lòng anh chua xót giống như muốn tan nát ra …
"Đường đại ca?" Lên xe, Sở Mạnh không có lập tức lái ô-tô đi, đôi tay đặt ở trên tay lái nghiêng đầu nhìn Ngưng Lộ không nói lời nào. Đúng vậy, anh muốn cô giải thích. Cô lại dám sau khi đi còn quay đầu lại gọi người đàn ông kia "Đường đại ca" . Lúc nào thì cô với người ta đã thân mật đến mức này rồi hả ?
"Tôi và anh ấy thật không có cái gì! Anh tin tưởng tôi có được hay không?" Ngưng Lộ vô cùng sợ ánh mắt giờ phút này của anh, cô không phải sợ anh sẽ đối với cô như thế nào, nhưng cô sợ anh sẽ đối với Đường Tĩnh Đằng như thế nào.
"Vậy em cho tôi lý do có thể tin tưởng đi." Anh là không phải là đã đủ dân chủ rồi chứ?
"Tùy anh nghĩ như thế nào, dù sao chúng tôi chỉ là đơn thuần quan hệ bạn bè." Ngưng Lộ biết mình vĩnh viễn nói chuyện không bao giờ chiếm thế thượng phong rồi. Vậy anh ta thích thế nào thì thế ấy đi!
"A, vậy tôi có phải có thể cho rằng em ở sau lưng tôi ngoại tình hay không?"
"Làm sao anh có thể nói tôi như vậy?" Ngưng Lộ trợn to mắt chuyện. Trời ạ, người đàn ông này thật sự gán tội danh cho cô a!
"Em không phải nói là tùy tôi nghĩ như thế nào sao? Hơn nữa, ban đầu em không phải gọi tôi là Sở đại ca, hiện tại đây? Biến thành chồng em sao, hả?"
Vậy cũng được sao? Người đàn ông này thật sự có thể nói nhảm! Ngưng Lộ giận đến quay mặt ra ngoài cửa xe, cô thật không muốn để ý anh.
"Về sau không được gặp mặt hắn ta." Sở Mạnh nhìn mặt cô tức giận, nghĩ đến Tống Tử Tự nói phải để cho tâm tình cô thoải mái, quyết định không dây dưa cái vấn đề này nữa, dù sao sau này bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt lại rồi. Hiện tại việc phải làm chính là giúp cô chọn một bộ lễ phục thích hợp tham gia tiệc gia đình ở Sở gia tối nay.
"Có nghe hay không? Quan Ngưng Lộ!" Anh lái xe không có nghe được cô trả lời, cau mày lần nữa lên tiếng.
"Thủ tục tạm nghỉ học không phải là cũng làm xong sao? Anh cảm thấy tôi còn có cơ hội gặp anh ấy sao?" Không biết vì sao, anh cường thế cùng bá đạo khiến cô không thể tự chủ chỉ muốn phản kháng anh.
"Em đang khiêu khích tôi sao? Còn chỉ trích tôi hạn chế sự tự do của em?" Sở Mạnh đột nhiên cảm giác được người phụ nữ này thật ra rất khéo miệng, chỉ là không có cơ hội cùng người tranh luậ