
ó ai nghe.
Tùy Nhạc lại gọi đến Chiến Xa, điện thoại nhà, cũng đều không có ai, anh đột nhiên cảm thấy hơi bất an, anh lập tức gọi điện thoại cho Tả Cường, nhưng vẫn không ai nghe.
"Thế nào?" Thấy vẻ mặt Tùy Nhạc không đúng, Khâu Triết thò người ra hỏi “Chiến Chiến không nghe điện thoại?"
"Phiền toái trực tiếp đưa tôi đến Chiến Xa." Tùy Nhạc nghe những tiếng tút tút, nhíu chặt mi tâm “Điện thoại nhà và điện thoại di động đều không ai nghe, rất kỳ lạ."
Khâu Triết gật đầu, không cần anh nói, một người đàn ông áo đen đã nói với tài xế ở đằng trước lái đến Chiến Xa bằng tốc độ nhanh nhất. Cảnh vật ven đường trôi qua, Tùy Nhạc tiếp tục gọi điện thoại, lại càng ngày càng bất an. Khi chiếc xe sang trọng dùng tốc độ cao lái vào đầu hẻm trước mục đích thì tất cả mọi người thấy được ánh lửa và khói dầy đặc phía trước cách đó không xa.
"Đó là kho hàng của Chiến Xa!" Tùy Nhạc xác định vị trí bốc cháy, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã mở cửa xe nhảy xuống, chạy vào ngõ hẻm cách đó không xa.
Đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn, ánh mắt Tùy Nhạc như đuốc, khóa chặt Chiến Chiến.
Cô đang bị Tả Cường giữ chặt, không cho cô xông vào đám cháy, Tùy Nhạc bởi vì thấy cô hoàn hảo mà an tâm, lập tức nhấc chân vọt tới bên người cô, giúp đỡ Tả Cường giữ chặt cô.
"Chiến Chiến!" Tùy Nhạc la lớn “Em đừng xúc động!"
Nhưng sao cô có thể không kích động?
Khi thấy kho hàng điên cuồng bốc cháy trước mắt, cô chỉ cảm thấy chân nặng nề giống như đổ chì, Chiến Chiến cơ hồ hơi mê mang nhìn bọn người làm vội vàng gọi điện thoại cứu hỏa, lại đi tới cửa hàng gần đó tìm nước dập lửa, cô chỉ cảm thấy trong đầu từng tiếng ông ông.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, thời gian cho cô phản ứng cũng không có, đợi đến khi cô chân chính phục hồi tinh thần lại, không kêu không gọi, nhưng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa ngông cuồng, muốn xông vào bên trong. Bị chặn lại, bị vịn chặt, cô vẫn không buông tha việc xông vào bên trong, cô biết làm như vậy rất không lý trí, thậm chí không có chút tác dụng nào, nhưng, lại không khống chế được thân thể của mình.
Giống như, muốn đi vào cứu ra mơ ước của mình sắp bị hủy trong ngọn lửa.
Cô không biết là ai đang ngăn cô, cô cảm thấy có rất nhiều người đang cản cô, nhưng đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên—— Là thanh âm của Tùy Nhạc.
Động tác của Chiến Chiến từ từ yếu xuống, cô chuyển động cái cổ cứng ngắc, thấy được vẻ mặt lo lắng của Tùy Nhạc. Không phải anh nên ở nước ngoài sao, không phải anh đang đi công tác sao?
"Anh đã trở về Chiến Chiến, đừng sợ, đừng khóc!" Tùy Nhạc vững vàng đặt khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói hun của cô trong ngực “Không có sao, xe cứu hỏa lập tức tới ngay, nơi này nguy hiểm, chúng ta đứng xa một chút."
"Tùy Nhạc. . . ." Chiến Chiến ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn kho hàng đang cháy, đột nhiên thút thít khóc “Tại sao có thể như vậy. . . . Ô. . . ."
Tùy Nhạc cũng không biết tại sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, anh chỉ có thể ôm chặt người trong ngực hơn nữa, trong lòng đau đớn. Chiến Chiến lung tung cọ xát nước mắt trên người của anh: "Sao xe cứu hỏa còn chưa tới! Không được em không thể trơ mắt nhìn hàng cháy!
"Anh buông tay, buông tay! Em muốn đi cứu lửa!" Chiến Chiến lắc lắc thân thể muốn chui khỏi sự giam cầm của Tùy Nhạc “Em muốn cứu hàng của em. . . . Ô. . . ."
"Mình đi!"
Chiến Chiến chỉ cảm thấy một bóng đen thoáng qua, cô vẫn không có phát hiện Khâu Triết ở đây, mà giờ khắc này, anh chợt vọt tới đống lửa, ra sức khiêng những thùng hàng rải rác ở cửa kho hàng ra ngoài.
"Khâu Triết nguy hiểm!" Chiến Chiến thấy anh liều mạng chui vào kho hàng tùy thời có thể sụp đổ, chợt hồi hồn, liều mạng hô với bóng lưng không để ý của Khâu Triết, nhưng người nọ giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Chiến Chiến biết rõ, hiện tại vào lấy đồ, căn bản là hành động không sáng suốt nhất, nhưng nhất thời không khống chế được tâm tình, liền phát tiết la lối om sòm về phía Tùy Nhạc, người mà cô có thể nói lên nỗi đau trong lòng nhất ——Nhưng cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy bạn bè vì vậy mà bị thương!
Tùy Nhạc vội vàng buông Chiến Chiến ra, cùng Tả Cường kéo Khâu Triết dường như nổi điên về nơi an toàn. Hơi sức Khâu Triết cũng lớn, nếu không phải hai người, sợ rằng không giữ anh nổi, Tả Cường hung hăng đánh một quyền vào ngực Khâu Triết: "Cậu nổi điên làm gì! Thêm phiền thôi!"
Khâu Triết bị hai người đè lại cánh tay, đột nhiên an phận lại, từ từ cúi đầu, giống như người vừa kích động không phải là anh. Nhưng Tùy Nhạc lại rõ ràng nhìn thấy biểu tình khiến người ta động dung trên mặt anh lúc cứu hỏa vừa rồi —— Đó là sự bi thương cố chấp điên cuồng.
Chiến Chiến nhìn hỏa hoạn ngất trời, nghe thanh âm huyên náo ở hiện trường, còn có thanh âm xe cứu hỏa truyền tới từ xa, chỉ cảm thấy trước mắt có sương mù dâng lên, nhanh chóng che lại suy nghĩ của cô, mềm nhũn ngã xuống.
"Chiến Chiến!
"Nha đầu!"
******
Khi thấy Chiến Chiến nằm ở trên giường bệnh trắng noãn lần nữa, mặc dù không có bị thương, nhưng gương mặt lại bị nước mắt và tro lửa làm cho bẩn thỉu, Tùy Nhạc cau mày.
Nhưng vẻ mặt của anh lại