
hật chất là một người."
Tay Tùy Nhạc đang cướp nĩa của cô dừng lại, rồi sau đó kinh ngạc dừng động tác lại: "Làm sao em lại cho là như vậy, em giả bộ giống như vậy. . . . Em quá để mắt anh, hay là quá xem thường mình?"
Giả bộ?! Nghe từ như thế, Chiến Chiến nhướng mày, kêu là diễn trò có được hay không!! Nhưng mà anh ấy nói cũng đúng, mình khổ tâm luyện tập lâu như vậy, biểu diễn nhập vai cả chính cô cũng say mê rồi, chớ nói chi là Tùy Nhạc rồi.
"Vậy anh nói, anh ‘tình thương (bị thương vì tình)’ có phải căn bản là gạt người hay không?"
Trong miệng Tùy Nhạc ngậm bánh ngọt, hàm hồ trả lời: "Nếu không phải yêu ai yêu cả đường đi đối với Chiến Đình Đình, anh làm sao có thể coi trọng em. . . Ô ô ——"
Chiến Chiến hung hăng nhéo gò má của Tùy Nhạc: "Để ý em sao,a , rồi hả?"
"Không có không có không sao cả! Ai u em nhẹ tay chút. . . ." Trên mặt Tùy Nhạc tỏ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng xác thực dị thường trong sáng: phản ứng của cô còn tự nhiên hơn dự đoán của mình, không tệ.
"Đừng đừng, chớ bấu, em xem sau lưng giúp anh." Tùy Nhạc vội vàng nói sang chuyện khác, thuận thế hướng lưng về phía Chiến Chiến “Tại sao vào lúc này lại đau dữ dội rồi."
Chiến Chiến bị anh làm ầm ĩ, cũng không tra cứu chủ đề vừa rồi nữa, mà là tức giận vén áo sơ mi của Tùy Nhạc lên, thầm thì trong lòng: vừa rồi không phải còn vui vẻ, vào lúc này tại sao lại đau?
Nhưng khi lưng trần của Tùy Nhạc hiện ra ngay trước mắt, Chiến Chiến lập tức nhíu lông mày lại, thanh âm của cô không khỏi cất cao: "Bầm tím như thế sao anh không nói!"
Chiến Chiến đưa tay nhẹ nhàng nhấn, Tùy Nhạc không nhịn được hít một hơi, mở mắt vô tội nói: "Anh mới vừa nói em không tin. . . ."
Chiến Chiến lưu loát kéo quần áo của anh xuống, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, kéo Tùy Nhạc đi ra bên ngoài: "Đi bệnh viện."
******
Trước cửa tiệm trung y, khách đến đông đảo, Tùy Nhạc dẫn Chiến Chiến gạt ra cả đám người, trực tiếp đến phòng làm việc của Trịnh Diệp.
Hành lang dài, cửa các phòng đều có rất nhiều người xếp hàng, duy chỉ có trước phòng Trịnh Diệp chỉ có một y tá.
Đến cửa, y tá kia nhìn thấy Tùy Nhạc, trên mặt đột nhiên vô cùng tỏa sáng, nhỏ giọng hô: "Tùy tiên sinh!"
Tùy Nhạc không nhìn vẻ sùng bái trên mặt cô ta, chỉ gật đầu nhẹ một cái, rồi sau đó hỏi: "Chú Trịnh có ở đây không?"
"Ách. . . Bác sĩ Trịnh. . . ." Y tá còn chưa nói xong, chỉ nghe bên trong cửa có một tiếng rên đè nén và giọng mơ hồ củaTrịnh Diệp.
Tiếng khiển trách truyền vào trong tai, giữa hai lông mày Tùy Nhạc thoáng qua sự hiểu rõ.
"Ai, sao anh không gõ cửa ——" Chiến Chiến không kịp ngăn cản anh, Tùy Nhạc đâu chỉ là không gõ cửa, anh đã nhấc chân to trực tiếp đi vào.
Đá cửa ra, không nhìn hai người đang nhìn chằm chằm bên trong phòng, kéo Chiến Chiến vào phòng rồi đạp cửa đóng lại, buông tay ra hiệu: "Hai vị tiếp tục."
Chiến Chiến thấy rõ có người trong phòng, kinh ngạc kêu: "Hạo Khanh? Sao anh ở chỗ này?"
Trịnh 88Hạo Khanh 9vẫn mặc 7trang phục 5lịch sử, cchỉ là cthần sắc 0có chút 9mệt mỏi, 8không còn 99thần thái 56như thường cngày, Trịnh bDiệp ngồi 94ở trước ebàn, vẻ btức giận 0trên mặt dcũng không 9fkịp thu lại ahoàn toàn, e4rất không e7giống lần 4trước Chiến 50Chiến nhìn 02thấy.
Khi 6Trịnh Hạo cdKhanh nhìn 12thấy Chiến 0Chiến, ánh 30mắt liền 09mềm mại, 0rồi sau đó 6lại thêm 81vẻ lo lắng: 3a"Chiến 3eChiến, sao 7em tới nơi a3này, bị e3thương sao?"
Chiến fChiến còn 14chưa trả alời, liền 67phát hiện 3dtay của mình 95bị nắm, fTùy Nhạc c1lôi cô tới ccbên cạnh, 6fthay cô trả 7lời: "Không 5có, là tôi ebị thương, 4cô ấy không 6yên lòng 3nhất định 39theo tôi."
Đúng 2là có chuyện 9như vậy, 9nhưng là f1từ trong 8miệng anh 7anói ra, Chiến 6Chiến nghe 48thế nào 7cũng không 3được tự 1cnhiên —— fviệc này ctỏ rõ quan dchệ của e1hai người 6không ít.
Chiến c5Chiến rất 00không thích 2bứng, dù 9sao cô còn 7chưa có 37cân nhắc 09tình huống 38chuyện của dhai người 8bị người bkhác biết, 6hơn nữa akhi Trịnh eeHạo Khanh e9chợt nhìn bsang, trong cmắt có dvẻ khó 38phân biệt, 4Chiến Chiến f8càng thêm d3không được 7ctự nhiên, 9cô len lén 13trừng Tùy d2Nhạc: buông ctay!
Tùy cNhạc nhìn dthấy ánh 4fmắt cô, 32lộ ra nụ 47cười hiểu 29rõ: "Được cfrồi được drồi, hiện 6tại anh 1cliền để 5bác sĩ xem 0giúp anh, 50được chưa?"
Lại d5cố ý xuyên dtạc cô! c3?
"Chú 0Trịnh, sau c3lưng cháu 7cbị đập b4bị thương, d7chú giúp echáu bôi 1rượu thuốc 94đi." 77Dứt lời, 14Tùy Nhạc 0căn bản 3không quan ftâm không 2khí đè d5nén giữa c9Trịnh Diệp 77và Trịnh fHạo Khanh 73lúc nãy, 53kéo Chiến 6Chiến ngồi dtrên ghế fở mép giường, c9thuần thục 30leo lên giường 0trị liệu, 41nhắm mắt fchờ đợi.
Sắc 5mặt của 2Trịnh Hạo 8fKhanh càng 89tái nhợt 07hơn lúc 5nãy, yên dlặng nhìn 6fTùy Nhạc avẫn nắm 9tay Chiến 02Chiến, nhìn 2Chiến Chiến fquả muốn 79rút ra, tiếc c0rằng Tùy cNhạc lại bkhông buông 0tay, sau đó 0còn nửa 87hé mắt, 80dùng ngón 7tay xoa lòng 0bbàn tay cô: 4"Đều 1là người amình, em axấu hổ 29cái gì”.
Chiến 84Chiến xấu 1hổ hất 0tay Tùy Nhạc fra, trên emặt Trịnh feHạo Khanh 5lóe lên cvặn vẹo 5brồi liền 7biến mất, 2chỉ nghe bTrịnh Hạo e0Kh