
hách khí cúp điện thoại, tắt điện thoại di động đứng dậy đi tới trước gương to, nhìn chằm chằm mình trong kính.
Chiến Chiến không khỏi đưa tay giật nhẹ tóc ngắn của mình, rồi lại đánh giá quần áo vận động rộng thùng thình trên người mình, khinh thường bĩu môi: Đình Đình tốt vậy sao? Ông thích, người xem mắt thích, ngay cả Tùy Nhạc cũng thích?
Thật là không có tinh mắt.
"Chiến Xa" hôm nay vẫn bận rộn, thời điểm ba giờ chiều, Chiến Chiến và Tả Cường vẫn còn mồ hôi như mưa ở trong sân, cuối cùng tháo dỡ xong toàn bộ động cơ. Tả Cường đứng lên, đấm bóp lưng đau đớn: "Nha đầu, chú đến chỗ lão Trần ở phố Bắc để xem linh kiện, cháu phân ra mấy thứ này rồi cho vào kho hàng, hôm nay là được rồi."
"Chú Tả, cháu đi với chú."
Chiến Chiến vứt bỏ cờ lê nhảy dựng lên, lại bị Tả Cường phất tay ngăn lại: "Cháu đừng đi, trước kia lão Trần cùng đội với chú. . . . Sếp sẽ không chịu cho họ gặp lại cháu”
Dừng một chút, phiền não lấy bao tay xuống xoa xoa đầu: "Ai, thật phiền!"
Sau khi Tả Cường đi, Chiến Chiến kêu người làm tới giúp đem động cơ linh kiện vào trong kho. Cô lau mồ hôi trên trán, cất bước đi vào trong nhà, lấy nước suối ra từ trong tủ lạnh rầm rầm uống cạn nửa bình, mới thoải mái thở ra một hơi.
Chiến Chiến cầm chai nước trong tay, nhìn lại đồng phục làm việc vẫn chưa đến nỗi nào trên người, nghĩ thầm hôm nay cũng không còn công việc gì, liền quyết định vội vàng thay quần áo. Cô vừa uống nước vừa móc cái chìa khóa ra từ trong túi tiền, mở cửa phòng ở sát góc ra.
"Khí trời như vậy mà em còn uống nước đá?" Giọng trầm thấp vang lên, ngay sau đó một trận gió thổi qua, cái bình trong tay liền bị đoạt mất. Chiến Chiến trợn mắt há mồm nhìn Tùy Nhạc gần ngay trước mắt, trên mặt của anh ta biểu hiện không đồng ý, mặt Chiến Chiến càng thêm đen lại, cô đoạt lại bình, không khách khí nói lại: "Anh trông nom nhiều như vậy làm gì? Em còn chưa nói anh, sao vào địa bàn người khác lại giống như nhà mình vậy!"
Ánh mắt của Tùy Nhạc nháy mắt sâu lại, Chiến Chiến nhìn cũng thấy sợ hãi, chột dạ giống như đã nói bậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tùy Nhạc liền khôi phục nụ cười vô lại của anh: "Làm gì khách khí như vậy, chúng ta tóm lại sẽ là người một nhà, anh không quan tâm em. . . . Người nào quan tâm?"
Chiến Chiến bởi vì biến chuyển đột ngột của anh mà có chút sững sờ. Sao cô cảm thấy vừa rồi Tùy Nhạc có chút. . . . Kinh khủng?
Tùy Nhạc chuyển mắt đến cánh cửa phòng bằng gỗ đã mở hơn phân nửa, cũng không để ý cô đứng đó, nhẹ nhàng linh hoạt bước đi. Thừa dịp cô không để ý, kéo cửa phòng ra lắc mình đi vào, tấm lưng dày rộng khẽ dựa lên cửa liền ngăn chặn lối vào duy nhất của không gian nhỏ này.
"Tùy Nhạc!" Chiến Chiến đưa tay ngăn cản, đáng tiếc thời điểm cô xông tới vẫn không chiếm được thứ tốt, cứ như vậy bị anh nhốt ở ngoài cửa. Lần này Chiến Chiến thật nóng nảy, hung hăng đập cửa.
Mặc dù nói mỗi ngày cô đều làm việc, ăn cơm chung với đàn ông, nhưng dù sao cô cũng là con gái, đây cũng là lý do vì sao Tả Cường đặc biệt dành ra một không gian nhỏ cho cô làm phòng thay quần áo. Ngày thường, người khác chắc là sẽ không vào nơi này. Bên trong chất đống rất nhiều vật cá nhân, tuyệt đối là không thể để cho đàn ông thấy!
Tùy Nhạc quan sát phòng riêng, rất nhỏ, vật trong đây đều có thể đụng tay đến, bao gồm áo khoác, quần jean cô treo trên tường, giày vải bố trên kệ giày ô vuông nhỏ. Còn có hình chứng minh bị kẹp ở góc hộc tủ. Tùy Nhạc vuốt ve mái tóc ngắn, khuôn mặt cười rực rỡ, tròng mắt xoay động trên tấm ảnh, lấy ví của mình ra, nhét hình của Chiến Chiến vào ví.
Hài lòng thu hồi ví tiền, tầm mắt của anh rơi vào. . . . Khụ khụ, vật nào đó chẳng biết tại sao bị tùy ý nhét vào hộc tủ. . . . Tùy Nhạc nhiều hứng thú quan sát nó, rồi sau đó miễn cưỡng đề nghị cô gái muốn phá cửa mà vào sau lưng: "Cái đó, anh đề nghị em nên cất vật cá nhân đàng hoàng. . . . Có lợi cho vệ sinh."
Mặt của Chiến Chiến đột nhiên đỏ lên, cô nảy sinh ác độc đập tay vào cửa, tức giận điên cuồng hét lên: "Anh biến thái! ! Em để băng vệ sinh thế nào không cần anh quan tâm! ! ! !"
Đại khái qua ba giây đồng hồ, quả đấm Chiến Chiến nâng lên lần nữa không có nện vào cửa, ngược lại gõ lên một lồng ngực ấm áp bền chắc. Tùy Nhạc mở cửa, cúi mắt nhường đường, để cho cô thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong: ". . . . Anh nghĩ, em hiểu lầm ý của anh. . . ."
Chiến Chiến đi vào bên trong nhìn, mặt vốn đã đỏ trong nháy mắt tím bầm. Bởi vì áo ngực màu lam của cô đang nằm ở chỗ dễ thấy nhất, đang biểu diễn sự tồn tại của mình trước hai người trong ngoài cửa. . . .
Sáng sớm hôm nay Chiến Chiến mê mê hồ hồ rời giường, mặc cho mẹ tìm quần áo để tắm rửa, chờ đến "Chiến Xa" mới phát hiện áo lót không phải loại vận động cô hay mặc, lại là áo ngực thêu ren, cô nhìn thế nào cũng không được tự nhiên. Thật may cô để quần áo tắm rửa ở đây, liền cởi cái này xuống ném ở một bên, Chiến Chiến ngao một tiếng đẩy Tùy Nhạc ra chen vào, nắm áo ngực lên liền nhét vào túi đựng quần áo bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, trong không gian thu hẹp chỉ có mười mấy tiếng hít thở, cùng với hương thơm