Teya Salat
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322812

Bình chọn: 9.5.00/10/281 lượt.

ng đập, liều mạng đập, nhưng vẫn càng ngày càng chậm, càng ngày càng yếu.

Gió lạnh ù ù, thổi bay cát vàng, khiến thảm cỏ rập rờn như sóng, lá cuồn cuộn như thủy triều. Một giọt nước mưa lạnh như băng bỗng nhiên rơi xuống.

Rơi trên khuôn mặt dính đầy máu tươi của hắn, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba, mưa to tầm tã nhanh chóng nhuộm ướt mặt đất, khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo không rõ.

Trong cơn mưa, một cô gái mặc váy đen, đi chân trần, bước lên nước. Cô ta không đi giày, lại cầm một chiếc ô giấy vẽ, mái tóc dài màu đen rủ xuống đất, cả người gần như hòa vào bóng tối.

Cô ta đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, bị chém vô số đao, trên người còn cắm hai cây thương, mấy mũi tên gãy, một thanh đao gãy, còn thoi thóp một hơi.

Toàn thân người đàn ông này dính đầy máu tanh, máu người, máu ngựa, máu của chính hắn. Dù mưa to cũng không thể rửa sạch máu trên người hắn.

Cô ta ngồi xuống, vươn bàn tay trắng như tuyết vuốt ve mặt hắn.

Hắn không có cảm giác, hắn đã sớm mất hết tri giác, nhưng không hiểu sao lại nhận ra sự tồn tại của cô ta.

Đó là A Linh, hắn biết. Người ngồi bên cạnh hắn lúc này là nữ pháp sư áo đen kia.

‘Ta có thể cứu ngươi. . .’

Cô ta không mở miệng, nhưng hắn lại nghe thấy được giọng nói của cô ta. Giọng nói lạnh lùng mà hờ hững trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn, thật rõ ràng.

‘Ngươi chấp nhận trả cái giá nào?’

Đáng lẽ hắn phải cảm thấy sợ, cô ta không phải người thường. Nhưng hắn đã sớm mơ hồ nhận ra điều ấy từ trước, mà hi vọng bỗng nhiên hừng hực dấy lên khiến trái tim hắn lại đập mãnh liệt.

‘Tất cả. Ta nguyện trả giá tất cả.’

Hắn trả lời trong lòng, không hề chần chờ.

‘Ta cần một người bảo vệ, giúp ta đuổi những vị khách không mời mà đến. Sau khi ngươi sống sót phải đi theo ta, cho đến khi ta cho phép mới thôi.’

Cô ta nhàn nhạt nói.

‘Được.’

Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời.

Cô ta cúi đầu xuống, mái tóc dài rủ xuống lồng ngực lạnh như băng của hắn.

‘Ngươi phải biết ngươi là con cháu của người thú, trong thân thể chảy dòng máu người thú. Ta có thể cứu ngươi, có thể trả lại cho ngươi sức mạnh vốn có của ngươi, để ngươi cứu Tả Tú Dạ. Nhưng ngươi sẽ biến thành quái vật, biến thành A Lãng Đằng thật sự.’

Ban đầu hắn không hiểu hết những lời cô ta nói, nhưng cô ta cho hắn xem, khiến trong đầu hắn thấy được bộ dáng ấy. Trong phút chốc, tim hắn suýt ngừng đập. Đó thật sự là quái vật, quái vật đáng sợ. Hắn đã từng được nghe nói về truyền thuyết kia, nhưng hắn không biết ‘nó’ thật sự tồn tại.

‘Nó tồn tại, giống như ngươi tồn tại. Cho nên, thương tích của ngươi mới có thể lành nhanh hơn người bình thường, ở trên chiến trường mới có thể dũng mãnh vô địch như vậy. ‘Nó’ chính là ngươi, ngươi chính là ‘nó’. Người thú hỗn huyết, máu bị pha loãng nên ‘nó’ mới bị kìm hãm. Có một số người tự nhiên cảm nhận được, có người thì không, giống như ngươi vậy. Nhưng ‘nó’ luôn luôn tồn tại.’

Cô ta cúi thấp đầu hơn, hỏi:

‘Bây giờ, hãy nói cho ta biết, ngươi có còn nguyện ý nữa không?’

Lúc này hắn mới chính thức hiểu vì sao nữ pháp sư lại hỏi hắn nguyện trả giá điều gì. Cô ta có thể cứu hắn, nhưng hắn sẽ không còn là người, không phải người mà là một con quái vật, một dã thú. Cô ta muốn hắn trở thành A Lãng Đằng thật sự, trở thành chó giữ nhà của cô ta.

Nhưng làm vậy có thể giúp hắn cứu cô. Để cô có thể sống sót, sống thật khỏe mạnh, muốn làm gì thì làm, chứ không phải công cụ bị người khác khống chế, lợi dụng.

Đối với hắn mà nói, vậy đã đủ rồi.

Cho nên hắn toàn tâm toàn ý nói cho nữ pháp sư kia.

‘Chỉ cần có thể cứu nàng, cái gì ta cũng nguyện ý.’

Tình cảm của người đàn ông này mênh mông, mãnh liệt giống như lửa, gần như làm cô bị thương, làm máu cô sôi trào.

A Linh vội rút tay lại, tình cảm của người đàn ông kia còn đang lan ra khắp thân thể, dữ dội đến mức làm tim cô đau đớn, máu chạy như điên.

Chết tiệt, vậy cho nên cô mới không thích chạm vào con người.

Cô âm thầm mắng một tiếng, nhìn người đàn ông đang thoi thóp kia, đồng tử của hắn đã giãn ra, cô biết không còn thời gian nữa. Tuy không muốn lại chạm vào hắn, nhưng cô vẫn không thể không buông chiếc ô trên tay, cầm trường thương cắm ở trên người hắn, dùng sức rút ra.

Máu tươi từ vết thương phun ra càng nhiều. Hắn không còn thừa lại bao nhiêu máu, nhưng cô không cần quan tâm đến điều ấy. Cô chỉ lấy lưỡi dao cứa qua đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu.

Chớp chợt lóe lên, trên trời vang lên tiếng sấm, giống như không đồng ý với hành động nghịch thiên của cô.

Cô không để ý, nhỏ máu lên vết thương của hắn, vừa vuốt khuôn mặt lạnh như băng của hắn vừa lẩm nhẩm niệm lời pháp chú thượng cổ xa xưa.

Máu của cô thấm vào trong thân thể hắn, lời niệm của cô chui vào trong lòng hắn.

Hắn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đập mạnh một nhịp, lại một nhịp, sau đó đau đớn đột nhiên từ ngực lan ra khắp toàn thân.

Cô lùi lại, nhìn người đàn ông vốn chỉ còn lại một hơi, hoàn toàn không thể nhúc nhích, vì đau đớn kịch liệt mà ưỡn người, thở dốc từng hơi.

Giây tiếp theo, tất cả vết thương trên người hắn đ