
nguyện ý trả.”
Nghe vậy, tầm mắt A Linh cuối cùng cũng chuyển từ tòa thành về phía cô.
“Trương Dương thật may mắn.”
“Người may mắn là ta.” Tú Dạ mỉm cười.
A Linh nhìn cô cùng người đàn ông cao lớn chẳng biết đã đứng ở phía sau Tú Dạ lúc nào. Vẻ mặt hắn u ám như sợ cô làm gì cô gái này vậy.
“Không, người may mắn là hắn.” A Linh nói với cô nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông kia: “Hắn cũng biết. Không phải người con gái nào cũng có thể dễ dàng chấp nhận A Lãng Đằng như thế.”
Con ngươi hắn co rút lại, thân thể cứng đờ, đúng lúc ấy cô gái phía trước hắn bỗng nói.
“Ta yêu chàng.” Tú Dạ nhìn A Linh, nói: “Chàng cũng yêu ta, vậy là đủ rồi.” Người kia nghe xong, đôi mắt đen bỗng sáng lên, hắn rũ mắt nhìn cô gái ấy, trong mắt đong đầy tình ý sâu đậm.
A Linh nhìn bộ dáng hắn, trong lòng bỗng nhiên đau đớn.
Rất nhiều năm trước, cũng có một người nhìn cô giống hắn nhìn Tú Dạ lúc này.
Cô khăng khăng không chịu thừa nhận, không chịu thừa nhận người nọ đối xử với cô đặc biệt. Hắn yêu cầu quá nhiều, mà cô đã sớm mất đi tư cách có được và cho hắn.
Tim cô lúc này bỗng đau như bị thiêu đốt.
Tú Dạ thấy đau đớn trong mắt cô ấy, còn chưa kịp nói gì thì nữ pháp sư ấy đã chuyển tầm mắt, vội vàng xoay người đi qua bên cạnh cô, lên xe.
Cô kinh ngạc nhìn cô ấy, sau đó hắn cầm tay cô.
Tú Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, cũng nắm lấy tay hắn.
Cô đoán hắn cũng thấy vẻ mặt và đau đớn không thể che giấu trong mắt A Linh trong một giây ấy.
“Không phải vì ta đâu.” Hắn nói.
“Ta biết.” Cô nói.
Cho nên, cô và hắn cứ cùng nhau đứng tại chỗ nhìn thương thành dưới chân núi, cho cô gái kia thời gian để khôi phục, không quấy nhiễu cô ấy, cho đến khi nữ pháp sư lạnh giọng gọi.
“Còn sững sờ ở đó làm gì? Hai người muốn đứng cả đêm sao? Đi thôi.”
Tú Dạ cùng hắn về xe, hắn ra đằng trước đánh xe, cô ngồi bên cạnh hắn. Sau khi lên xe, Tú Dạ quay đầu cách màn xe, hỏi.
“A Linh, cô định đi đâu?”
Cô gái trong xe im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng đáp.
“Đi theo con quạ đen kia đi.”
Hai người ngẩn ra, chỉ con quạ đen đậu trên lưng lừa dùng đôi mắt đen lại sáng ngời nhìn hắn cùng cô, sau đó xòe cánh, bay lên trời.
Hắn nghe xong, giật dây cương đánh con lừa đi theo con quạ đen.
Con lừa ngoan ngoãn kéo xe đi chầm chậm trong đêm đen
Ánh lửa sáng rực phía sau dần xa, nhưng sao sáng đầy trời vẫn lấp lánh trên bầu trời cao.
Tú Dạ ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dựa đầu lên cánh tay rắn chắc của hắn, ngẩng đầu nhìn biển sao trên trời. Kỳ thực, cô chẳng quan tâm mình sẽ đi tới đâu, bởi vì đối với cô, chỉ cần có hắn ở bên thì dù đến nơi nào cô cũng mãn nguyện.
Hắn dùng một tay ôm eo cô, kéo cô lại càng gần, để cô có thể dựa vào càng sát.
Cô nhắm mắt lại, thở dài một hơi, cũng lặng lẽ ôm eo hắn, nắm tay hắn. Đưới ánh sao đầy trời, bọn họ ngồi sát cạnh nhau.
Gió đêm lặng lẽ thổi qua, làm bay tóc cô và hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Cô biết từ nay về sau, cho dù đi đến chân trời góc biển, hắn cũng sẽ ở bên cô, sinh tử gắn bó, vĩnh viễn không bao giờ rời xa.
『Kết thúc』
【 Sói 】
Kinh thành. . .
Cửa hàng sách cũ phía Nam thành.
Một chàng trai mặc đồ đen đứng ở trong quầy, dùng ấm nhỏ nấu trà.
Chàng trai cực kì tuấn mỹ, tóc đen như nhung, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù mặc áo bào thư sinh, nhưng mái tóc dài đen nhánh mềm mại lại để xõa. Chàng trai không giống người đại phú đại quý, quan lớn hậu lộc, bàn tay trắng mà thon dài còn đang cầm khăn lau bàn, nhưng toàn thân hắn lại mơ hồ tản ra khí chất khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trên đường người đến người đi, nhưng quái dị là không ai đi vào quán cũ treo biển “Trà” này cả.
Bên ngoài tuy rằng treo biển bán trà, nhưng nếu có người vào sẽ nhìn thấy rất nhiều tầng giá sách, chắc chắn sẽ cho rằng mình đi vào cửa hàng sách, còn là cửa hàng sách cũ. Bởi vì cửa hàng này không chỉ có nhiều sách, mà còn toàn là sách cổ cũ kỹ.
Nếu cẩn thận nhìn lòa còn có thể thấy sau rèm thông ra phía sau có mấy cành cây xanh biếc cùng một khoảng đỏ tươi kinh người.
Đỏ diễm lệ như máu, có chút dọa người.
Có lẽ chính bởi vì thế cho nên tuy cửa hàng ở trên con phố đông đúc nhất nhưng lại hết sức vắng vẻ.
Chẳng qua, cửa hàng không biết là bán trà hay là bán sách này không phải hoàn toàn không có người tới. Đang lúc hắn cho trà thu mới thu hoạch tháng này vào nước sôi thì một thư sinh vội vã chạy qua đường, xông vào.
“Đại ca, đại ca!!!”
Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng, nhìn tên ồn ào vung sách trong tay, lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện gì?”
“Đề tìm được rồi, tìm được rồi, tìm được nữ pháp sư kia rồi !” Thư sinh xông tới kia không kịp thở nói: “Sổ Sinh Tử của nhị ca vừa có một cái tên bị biến mất! Đệ tra thì thấy tổ tiên tên kia là người thú!”
Hắn dừng thả trà, đôi mắt luôn bình lặng lóe lên chút ánh sáng.
“Ở đâu?”
“Phía tây, Bạch Sơn.”
Rốt cục thì. . .
Tay áo hắn phất một cái, lò lửa tắt phụt trong nháy mắt.
Nữ pháp sư kia là hậu duệ của thần, máu thịt đều là thứ lũ yêu ma khao khát. Cô ta vì trúng ác chú mà bất tử, để tránh bị yêu ma xâu xé đã dùng pháp chú bắt yêu thú yêu ma quỷ quái tới bảo vệ. Hai ngàn n