Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325014

Bình chọn: 7.00/10/501 lượt.

băng khiến hai tay cô đông cứng, thân thể phát run.

Cô có thể hiểu vì sao tòa thành này ngoan cố chống lại quân Mông Cổ. Trời lạnh, nước cũng sẽ đóng băng, nếu mà còn có tuyết thì thủ thành sẽ dễ mà công thành lại khó. Quân đội công thành bên ngoài trữ nước không dễ, nước kết băng sẽ tốn cả củi để đun nóng, lương thực cũng tiêu hao nhiều hơn. Bọn họ chỉ cần chống cự đủ lâu, kéo dài tới lúc tuyết rơi, đại quân Mông Cổ sẽ phải tự động rút quân.

Trừ phi quái vật kia thật sự có thể công phá cửa thành vào ngày mai.

Hoặc chết ở nơi đó.

Cô hi vọng hắn chết.

Nếu hắn bị thương, cô có lẽ có thể tìm được cơ hội giết chết hắn.

Đêm tối vắng vẻ. . . .

Người của ba doanh nô lệ đều bị đánh thức. Nói thực ra, cô nghĩ chẳng có mấy người thật sự ngủ được.

Cô không có thời gian nghĩ nhiều, các đội đã bắt đầu tập hợp, mỗi người đều lấy một cây đao, một lá chắn, mũ giáp, bao gồm cả cô.

Cô cầm lá chắn gần cao hơn cả cơ thể mình, bên ngoài lớp gỗ bọc một lớp da dày. Điều khiến cô ngạc nhiên là tấm lá chắn này nhẹ hơn cô tưởng. Có lúc cô còn nghĩ rằng lá chắn này dùng gỗ đểu. Nhưng chất liệu gỗ tuy không quá tốt nhưng cũng không kém. Sau đó cô mới phát hiện, không phải vì chất liệu không tốt mà bởi cô đã khỏe mạnh hơn xưa. Quái vật kia hàng ngày sai cô khiêng nồi khiêng chậu, thảm nỉ, dụng cụ, còn phải múc nước làm cu li sáng tối. Những thứ tra tấn này giúp thể lực của cô gia tăng.

Cô quay đầu liếc nhìn người nọ một cái, chỉ thấy hắn đã đội mũ giáp, đang hạ lệnh cho hai tên phó thủ hạ của hắn.

Sau khi mặc khôi giáp võ trang, nhìn hắn lại càng khổng lồ khủng bố, kiên cố vững chãi, càng giống quái vật hơn.

Dường như nhận thấy được tầm mắt của cô, hắn quay đầu lại. Nhìn thấy cô, hắn hơi ngừng một chút, nhíu mày, sau đó lại quay đầu đi.

Đội ngũ xe lấp hào bắt đầu tập hợp, cô cầm lá chắn, quay người vội vàng đuổi theo đội ngũ. Ai ngờ mới đi được vài bước, lại bị người từ sau túm lấy cánh tay trái.

Cô phát hoảng, quay đầu thấy hắn không biết đã đến phía sau cô từ lúc nào, khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc. Hắn cầm lấy cánh tay cô, vẻ mặt căng thẳng, cúi người dặn dò.

“Nghe cho kĩ đây, lúc tên bắn tới nhìn có vẻ nhiều nhưng vẫn sẽ có khe hở. Mắt ngươi rất tinh, tay chân cũng linh hoạt, cho nên đừng vội rút đao mà hãy nắm chặt lá chắn, nhưng đừng để nó che khuất tầm mắt của ngươi. Cho dù sợ tới mức tè ra quần cũng không được nhắm mắt. Muốn sống thì đừng chớp mắt, nhìn kỹ hướng tên ngươi mới biết được phải chắn ở đâu, hoặc tránh thế nào. Có thể tránh thì tránh, không tránh được thì chắn. Nhưng đừng chắn chính diện, mà hãy nghiêng lá chắn, dốc nó sang bên cạnh. Càng gần tường thành, uy lực của tên nỏ càng mạnh, chắn chính diện sẽ khiến mũi tên xuyên qua lá chắn, đừng cứng đối cứng với nó.” Đó là một cảnh cáo, hắn đang dạy cô cách sống sót.

Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn tên quái vật kia, không chắc mình có nghe đúng hay không.

Nhưng hắn thật sự đang nói, còn kéo đao treo trên đai lưng da của cô ra phía sau, dùng đôi mắt sâu như ác quỷ nhìn thẳng vào mắt cô, hung ác nói: “Dùng hai tay nắm chặt lá chắn, đừng dùng một tay, sức ngươi yếu, cầm lá chắn bằng một tay nhất định sẽ rơi, cũng đừng rút đao. Nếu quân địch ra khỏi thành, chưa đến lúc nguy cấp thì đừng bao giờ rút đao. Vóc người ngươi nhỏ bé, không rút đao, cũng không lao lên, bọn chúng sẽ không coi ngươi là uy hiếp.”

“Không phải ngươi nói không cho phép lùi bước sao.” Cô thốt lên.

Hắn lạnh lùng trừng cô, nói: “Ta không cho ngươi lùi bước, ngươi đi theo đoàn xe lấp hào, đuổi kịp đội ngũ, không cho rời khỏi đội. Nghe rõ chưa, dùng cả hai tay!” Dứt lời, hắn buông tay cô ra, xoay người lên ngựa, vung tay ra lệnh.

“Xuất phát!”

Lúc Da Luật Thiên Tinh đi qua bên cạnh cô bèn hỏi.

“Tiểu Dạ, A Lãng Đằng nói gì với cậu vậy?”

Cô chợt hoàn hồn, không biết vì sao cô không trả lời thật, chỉ k hàn khàn nói.

“Không có gì.”

Dứt lời, cô lập tức cầm lá chắn, sải bước vội vàng đuổi theo đội ngũ được phân công. Chiến tranh bắt đầu —

Tình huống còn khủng bố hỗn loạn hơn cô tưởng.

Bởi vì bây giờ là ban đêm, trời rất tối hắc, cô phân biệt được đông tây nam bắc. Trong bóng đêm, chỉ có ngọn lửa đang thiêu đốt tòa thành là rõ ràng và to lớn nhất. Khi vọng lâu bị trúng tên lửa, nó càng trở nên rõ ràng hơn.

Xe lấp hào là một chiếc xe chở ván cầu tạm thời. Có tất cả bốn chiếc, bọn họ đẩy xe vuông góc với tường thành, ván cầu cũng sơn màu đen, rất khó phát hiện trong bóng tối.

Nhưng ngay cả như thế, đoàn xe lấp hào vẫn không an toàn như cô nghĩ. Dù lính nô lệ binh có cẩn thận cỡ nào thì đối phương vẫn phát hiện ra. Tất cả đều trở nên vô cùng cấp tốc mà lại thong thả, mũi tên từ hai bên không ngừng lồng vào nhau, tiếng giết rung trời.

Quái vật không đợi xe lấp hào buông ván cầu xuống đã sớm xông pha giục ngựa kéo chỉ huy xe chùy đi đến. Cô nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn hắn. Ngay khi hắn tiến đến, cô không kịp suy nghĩ đã lập tức rút đao chém đứt dây thừng buộc ván cầu.

Dây thừng bị chặt đứt, ván cầu đổ rầm lên chiến hào. Gần như cùng lúc ấy, hắn vung giáo về phía cô. Cô định n