Disneyland 1972 Love the old s
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 7.5.00/10/255 lượt.

hổ nước bọt vào đầu hắn, cười to ra tiếng, giật dây cương. Tuấn mã ngẩng đầu cất vó chạy qua bên cạnh hắn, để lại một vùng cát bụi mù mịt.

Hắn không tức không giận, tựa như ra trận giết địch. Hắn đã sớm chết lặng với kiểu sỉ nhục ấy, trong thế giới này cái gì cũng là giả, chỉ có tiền là thật.

Đầu một viên tướng địch không chỉ đáng giá một thỏi bạc, nhưng hắn không có ngu xuẩn đến mức tranh luận điều này với đám lính. Một thỏi bạc bằng năm mươi lượng, năm mươi lượng có thể nuôi sống một gia đình bình thường suốt một năm rồi.

Giữa cát vàng đầy trời, hắn nhét bạc vào trong ngực.

Tiếng la giết vẫn không dứt, nhưng đã từ từ đi xa. Hắn đứng dậy đi đến bên đường, rất nhiều đội ngũ tiếp tục đi qua bên cạnh hắn. Không ai thèm nhìn hắn, bọn họ vội vàng vào thành, vội vàng cướp bóc, sợ chậm chân thì ngay cả đồng nát sắt vụn cũng không còn mà nhặt. Để thưởng cho binh lính và tướng lĩnh, tướng quân cho phép cướp bóc tài vật.

Hắn đã từng nghe nói có vài quân đội không cho phép binh lính cướp đoạt của dân chúng, nhưng đó đương nhiên không phải quân đội của hắn, hắn cũng chưa bao giờ gặp được kiểu tướng lĩnh ấy. Tướng lĩnh chẳng khác gì cường đạo, binh lính như thổ phỉ, kỵ binh giống sơn tặc, mỗi lần công thành, đốt giết bắt người cướp của luôn xảy ra.

Hắn vác đao quẹo vào trong ngõ nhỏ. Đại đa số dân chúng đã chạy trốn, không ít cửa nhà đều rộng mở, có cái do bị đá văng, có cái vốn không đóng. Bên trong nhà thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc nức nở, tiếng la hét, phụ nữ, đàn ông, trẻ con, hắn không để ý.

Hắn tìm được một căn nhà mở rộng cửa, một tiểu đội tiền trạm đã đoạt lấy nơi này. Căn nhà hoang tàn nhưng sân sau có giếng.

Hắn múc một thùng nước, nước trong thùng gỗ phản chiếu bầu trời xanh và khuôn mặt đầy máu của hắn. Hắn cúi đầu tạt nước lên mặt, rửa sạch máu xong mới quay lại đi tập hợp với quân đội. Đi trong ngõ nhỏ, hắn thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi khói lửa, máu và mồ hôi hòa trong không khí.

Ngõ hẻm trở nên vô cùng yên tĩnh, quân đội như châu chấu quét sạch nơi này, tiếp tục sang con đường tiếp theo để cướp đoạt.

Xa xa còn có tiếng vó ngựa của đại quân, tiếng người khóc kêu, tiếng mắng, nhưng nơi này thật yên tĩnh, chỉ còn lại những căn nhà hoang tàn và cát vàng đầy trời.

Đột nhiên, có tiếng kêu thảm thiết từ trong căn nhà bên trái truyền ra. Hắn ngước mắt nhìn, chỉ thấy một binh lính từ trong cánh cửa rộng mở bay ra, trong hốc mắt cắm một mũi tên, trên ngực cũng có một mũi, nhưng vẫn còn rất nhiều mũi tên từ bên trong cửa liên tiếp bay ra.

Là nỏ liên hoàn.

Trong phòng truyền đến tiếng kim loại giao nhau, còn có tiếng đàn ông rít gào, tiếng phụ nữ rống giận. Hắn vốn không thèm để ý tới, nhưng một binh lính khác chạy ra, phía sau có tên bắn tới. Vẻ mặt binh lính hoảng sợ giãy giụa vội chạy tới trước mặt hắn, cuối cùng vẫn ngã xuống, trên lưng cắm vài mũi tên.

Hắn nhận ra khuôn mặt này. Hắn là Bách phu trưởng…

Đây là lính của hắn.

Hắn dừng bước, chạy vội vào, tên vẫn bắn ra như mưa, suýt nữa trúng hắn. Hắn vung đao gạt mũi tên ra, vượt qua cửa.

Ngoài phòng ánh mặt trời nóng cháy, trong phòng lại có vẻ rất tối. Hắn không nhìn thấy rõ lắm, nhưng nghe được tiếng tên ma sát với không khí. Một mũi tên khác lại bắn tới, hắn lại gạt ra, ai ngờ vẫn còn một mũi tên nữa ở ngay trước mắt hắn. Hắn nghiêng người kịp thời tránh thoát, mũi tên cứa qua khóe mắt tạo thành một vết thương dài, máu tươi trào ra che lấp tầm mắt hắn.

Trong bóng tối, mùi máu rất nặng, hắn nghe thấy tiếng đàn ông kêu thảm thiết, thấy một binh sĩ khác ngã xuống trước mặt hắn. Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người bắn nỏ.

Hắn nhìn không rõ người nhưng hắn có thể thấy ánh sáng lóe lên ở đầu mũi tên. Hắn biết loại nỏ liên hoàn kích thước nhỏ này, tuy nhỏ tầm bắn cũng chỉ hơn hai mươi mét, nhưng tốc độ nhanh, một cái nỏ có thể lắp mười tám mũi tên, một lần có thể bắn hai phát. Loại nỏ này rất ít gặp, nhưng lại cực kì thực dụng ở mấy cuộc chiến đường phố.

Người nọ không ngừng nhắm vào hắn mà bắn tên. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn không nghĩ, cũng không cần nghĩ, đây là kẻ địch, mà trong phòng không biết còn có bao nhiêu kẻ địch. Hắn vung đao gạt hai mũi tên đang bay tới, đương lúc người kia định bắn tiếp hai mũi tên nữa, hắn ném mạnh đao trong tay về phía đó.

Ngân đao trong tay hắn bay thẳng tắp, cắm vào cổ họng đối phương, ghim tên kia lên trên tường.

Nỏ liên hoàn trên tay kẻ địch rơi xuống mặt đất, sau đó hắn mới nhìn rõ bộ dạng người nọ.

Đó là một người phụ nữ mặc Hán phục, bộ dạng thanh tú mảnh mai. Quần áo bà ta không chỉnh tề, đã bị xé rách mấy chỗ, son trên môi loen ra xung quanh, mà có binh sĩ đã chết nằm trên đất đã cởi quần xuống. Tình huống này rõ ràng là có người định bắt buộc bà ta.

Bà ta còn sống, đôi mắt đen mở to, tay phải nắm đại đao cắm ở cổ họng. Bà hít vào, lại chỉ khiến máu tươi từ miệng vết thương chảy ra nhiều hơn.

Hắn ngẩn cả người.

Hắn sống ở trên chiến trường, không phải chưa từng gặp phụ nữ, nhưng hắn ít khi giết nhầm phụ nữ và trẻ em.

Trên chiến trường đa số là mãng phu, ít có phụ n