Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 8.5.00/10/412 lượt.

ắp rơi rồi, đừng để bị cảm lạnh.” Tú Dạ đưa giày và thảm cho cô ấy.

A Linh nhìn cô, đưa tay cầm thảm khoác thêm, đi giày, sau đó tiếp tục rũ mắt nhìn thương đội.

Tú Dạ không quấy rầy cô ấy nữa, xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm của cô ấy.

“Thể chất cô hư hàn, đừng ngủ dưới đất nữa, như vậy thật sự rất ngu xuẩn.”

Tú Dạ sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao nóng bừng.

Cô không biết sao A Linh lại biết được chuyện đó, cô còn tưởng rằng hắn và cô che giấu rất tốt.

“Đàn ông có dục vọng, cô không cho hắn, người phụ nữ khác sẽ tranh cơ hội leo lên người hắn thôi.”

Câu này, khiến cô kinh ngạc quay đầu.

A Linh vẫn nhìn đám người phía dưới, cũng không thèm nhìn cô một cái, chỉ nói tiếp: “Tộc Tỳ Nguyên, tính tình hào sảng, làm chuyện gì cũng thẳng thắn. Nếu các cô nương thấy thích hay vừa ý người đàn ông nào, cho dù hắn đã cưới vợ, cũng sẽ không khách khí, dù sao rất nhiều nơi chấp nhận một chồng nhiều vợ. Đương nhiên. . . . . .” A Linh ngước đôi mắt đen láy nhìn cô, nói. “Trừ phi cô không có tình cảm với hắn. Nếu đã vậy thì cứ để hắn đi ra ngoài phát tiết một chút, trở về hắn vẫn có thể tiếp tục coi cô như thần mà cung phụng.”

Tú Dạ đỏ mặt nhìn cô ấy, nói: “Hắn. . . . . . Muốn làm thế nào, không phải ta có thể khống chế .”

“Cô đương nhiên có thể.” A Linh cười lạnh một tiếng, nhìn cô nói: “Cô chỉ cần nói với hắn, chúng ta chỉ là vợ chồng giả mà thôi, nếu huynh cần có thể ra ngoài tìm phụ nữ, ta sẽ không để ý.”

Cô đỏ bừng cả mặt, không biết cô gái này sao lại biết nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể á khẩu nhìn A Linh, ngay cả cãi lại hai người không phải vợ chồng giả cũng quên mất.

“Nói đi nói lại, có lẽ hắn cũng không cần sự đồng ý của cô đâu, đàn ông là động vật dục vọng, chỉ cần phụ nữ hơi trêu chọc một chút, dù hắn có muốn hay không đều sẽ cứng.” A Linh nhếch môi, cao giọng cười, nói: “Nói không chừng, lúc này đã có cô nương kéo hắn vào trong phòng hoang cưỡng bức hắn rồi đấy.”

Lời này, làm cho trái tim cô không hiểu sao siết lại.

Tú Dạ quay mặt, vội vàng rời khỏi tường thành, bước nhanh về nhà.

Nhưng dù vậy, những lời A Linh nói vẫn cứ văng vẳng trong đầu.

Cô không phải chưa nghĩ tới có lẽ hắn sẽ cần, tuy rằng thỉnh thoảng cô sẽ cảm nhận được dục vọng giữa hai chân hắn, nhưng hắn không hề làm xằng bậy. Dù cô nằm ngay sau lưng hắn, hắn cũng không động tay động chân với cô.

‘Sẽ không có lần sau đâu.’

Hắn đã nói vậy, cũng làm được.

Từ đó về sau, hắn chưa bao giờ chạm vào cô.

Trước đây, cô chỉ cảm thấy an tâm, hắn khiến cô an tâm, cảm giác được ở bên hắn rất tuyệt, rất thoải mái. Cô thích để hắn nắm tay, thích hắn trong đêm ôm lấy cô, che chở cô.

Nhưng mấy câu ngắn ngủi của A Linh đã phá vỡ ảo tưởng kia.

Có lẽ đúng như A Linh nói, bên ngoài đã sớm có phụ nữ ngã vào vòng tay hắn, cho nên hắn mới có thể chịu đựng không chạm vào cô.

Cũng có thể là hắn vốn không muốn cô!

Trái tim lại càng đau đớn hơn.

Cô bước nhanh hơn, đi càng vội vàng.

Không phải cô để ý chuyện này. Cô đương nhiên không quan tâm hắn muốn cô hay không, hắn và cô không phải chủ nhân và nô lệ, không phải vợ chồng, thậm chí đã sớm không còn là kẻ thù đối địch.

Trên thực tế, cô không biết mình và hắn rốt cuộc là quan hệ gì.

Trải qua sinh tử, thù hận đã phai nhạt, chỉ là cô không dám nghĩ, cũng không dám đối mặt. . . . Bỗng nhiên hắn lại xuất hiện trước mắt.

Cô giật mình, giờ mới chợt nhận ra chẳng biết từ lúc nào mình đã đi vòng đến chợ.

Hắn đứng ở góc đường đang cúi đầu nói chuyện cùng một người. Đám người đông đúc qua lại trên đường, nhưng hắn rất cao, vô cùng nổi bật.

Tuy rằng mặt có sẹo, nhưng khi hắn không tức giận bộ dáng cũng rất tuấn tú. Nếu là người không biết quá khứ của hắn, quả thật có khả năng thích hắn, thưởng thức hắn.

Đám người chắn trước hắn hết tụ rồi lại phân tán, khiến cô nhìn rõ người đang nói chuyện với hắn.

Đó. . . . là một cô gái.

Một cô gái dáng người đầy đặn yểu điệu đội khăn trùm đầu, trên tai đeo khuyên vàng, mặc váy thêu dị tộc. Hắn hơi cong môi cười nhẹ với cô gái kia.

Giây phút ấy, trái tim cô như bị người ta bóp nghẹt, đau đớn khôn cùng.

Cô gái kia ôm lấy tay hắn, thừa dịp người xung quanh không chú ý, kéo hắn vào trong ngõ nhỏ.

Cô không nghĩ, hai chân đã tự động bước đi, vội vàng chạy theo. Vào trong ngõ nhỏ cô mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, bất giác dừng bước.

Cô đang làm cái gì vậy? Cô muốn làm cái gì? Nhìn hắn cùng phụ nữ khác ở bên nhau?

Cô không phải chủ nhân của hắn, hắn cũng không phải nô lệ của cô. Hơn nữa nếu cô không để hắn phát tiết trên người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô muốn dâng mình cho hắn?

Buồn cười là đứng ở trong ngõ nhỏ, cô mới phát hiện rằng cô sợ hãi, không phải cô muốn cho, mà là hắn vốn không cần.

Cô nghẹn ngào, bắt buộc mình xoay người rời đi. Đúng lúc ấy, cô lại nhìn thấy góc váy của người phụ nữ kia sau ván cửa cũ nát. Cô không nhìn thấy hắn, nhưng có thể thấy tay hắn đặt trên lưng người phụ nữ ấy. Trái tim cô đau đớn như bị dao cắt.

“A Lị Na! A Lị Na! Nha đầu chết tiệt kia, lại chạy đi đâu lêu lổng rồi hả ? A Lị Na!” Tiếng gọi


Polly po-cket