
ngươi cầm dao chĩa về phía chúng, ngươi sẽ được nếm trải cảm giác cái chết là thế nào đấy.”
Cơn giận khiến cậu mất lý trí. Không đợi đối phương dứt lời, cậu đã cầm dao lên, xông về phía con quái vật kia lần nữa. Nhưng cậu còn chưa đến được gần hắn, mới giơ dao lên đã bị đá bay ra, cậu ngã xuống đất lần nữa, dao rơi ra khỏi tay.
Cú ngã lại khiến cậu choáng đầu hoa mắt, không bò dậy nổi. Tên dã man kia lại ngồi trước mặt, mở miệng châm chọc.
“Không có sức mạnh sẽ hiểu thấp hèn là thế nào.”
Cậu buồn bực ngẩng đầu, phẫn nộ trợn mắt nhìn hắn.
“Giống như ngươi ấy. Những kẻ chỉ biết đứng lên đánh lung tung là ngu xuẩn nhất. Cho dù mười năm nữa ngươi cũng đừng mong giết được ta.”
Máu từ trong mũi cậu chảy ra, cậu lấy tay lau đi.
Tên kia vô cảm nhìn cậu, nhặt dao dưới đất lên, nói: “Nếu ngươi muốn chĩa dao vào người khác, ít nhất phải học được cách dùng nó như thế nào đã. Tốt nhất ngươi nên quên sạch những chiêu thức biểu diễn, những màn múa kiếm trước đây đi. Nếu ngươi muốn giết người, phải nắm chặt chuôi dao, khi đâm tay không được rụt lại, không được nâng lên. Ngươi chỉ cần nắm chặt chuôi dao, sau đó. . . . . .” Hắn nói, tay dùng sức cắm con dao lên mặt đất.
“Chỉ cần dùng hết sức đâm là được rồi.” Tiếng nói trầm thấp thản nhiên như xuất phát từ địa ngục.
Toàn bộ lưỡi dao lún vào đất khô, chỉ còn chuôi dao ở bên ngoài.
Cậu mở to mắt nhìn chuôi dao kia, không nói gì.
“Trước khi làm được điều đó, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên tự chuốc khổ vào mình.” Quái vật kia lạnh lùng nói: “Bây giờ, đi nhóm lửa đi, khiến mình còn có chút tác dụng đi xem nào.”
Cậu không động đậy, vẫn trợn mắt nhìn quái vật.
Quái vật nhíu mày, đôi mắt đen dường như cũng phát sáng được trong đêm tối. Hắn nói: “Ta có thể cho ngươi sống, cũng có thể khiến ngươi chết, ngươi tự chọn đi.”
Nhìn quái vật lạnh lùng trước mặt, cậu biết hắn nói đúng. Chỉ dựa vào sức mạnh, cho dù có qua mười năm nữa cậu cũng không thể giết được hắn. Muốn báo thù trước tiên cậu phải sống đã. Vừa nãy vì quá xúc động, suýt nữa cậu đã chết trong tay quân Mông Cổ ngoài kia. Cậu phải kiên nhẫn, phải chờ cơ hội kết liễu hắn, cho dù có phải giả vờ làm trâu làm ngựa cho kẻ thù.
Cậu hít vào, rồi hít vào lần nữa, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng xuống, bò dậy, từ từ đi tới lò sưởi trong lều, nhưng trong này không có gì cả.
Cậu quay đầu lại nhìn quái vật đang ngồi trên cái thảm rách, nói: “Không có củi.”
“Thì sao? Chẳng lẽ muốn ta lấy giúp ngươi chắc?” Quái vật không kiên nhẫn nhìn cậu nói: “Đi ra ngoài tìm.”
Cậu giật giật khóe mắt, siết chặt nắm đấm, nhịn cơn tức, sải bước ra ngoài.
Bên ngoài lều, những tên mạn rợ kia tốp năm tốp ba tập trung lại một chỗ. Trời sắp tối, bọn họ đều tự nhóm lửa. Cậu nhìn thấy họ lấy củi từ một cái xe đẩy, cậu cũng đi tới ôm lấy một ít.
“Này, ngươi ở đâu ra đấy.” Một gã lính bắt cậu lại.
Nhớ tới bài học vừa nãy, cậu đè nén cơn tức muốn phản kháng. Những kẻ này thật sự không phải là quả hồng mềm, nếu cậu phản kháng không khéo sẽ bị giết trước khi kịp báo thù. Cho nên dù có vô cùng khó chịu, cậu vẫn mở miệng, cúi đầu khàn khàn nói: “A Lãng Đằng bảo ta tới lấy củi.”
Vừa nghe đến cái tên kia, gã lính nhướn mày, “Ngươi mới tới? Mẹ kiếp, nhóc con như ngươi cầm đao nổi không đấy? Bây giờ chất lượng hàng càng ngày càng kém rồi nhỉ.”
Cậu hơi nhăn mặt, nhưng ép mình phải ngậm miệng.
Gã lính buông đầu vai cậu ra, xua tay với cậu.
Cậu vội vàng ôm củi tránh ra, lại nghe thấy gió đêm truyền đến tiếng nói chuyện của gã lính kia với những kẻ khác.
“Thật không biết A Lãng Đằng nhặt một tên gầy nhom vô dụng thế về làm gì. Ta thấy có khi nó chẳng chịu được đến lúc công thành đâu.”
“Chậc, nói không chừng hắn nhắm trúng thằng nhóc kia đấy. Nhìn nó mặc Hán phục kia kìa, tám phần là người Tống. Mọi người đều nói người phương nam da mịn thịt mềm, dù sao tắt lửa đi thì nam hay nữ cũng như nhau, có chỗ *** là tốt rồi.”
Cậu nghe vậy trong lòng run lên, bước chân trở về lều cũng chần chừ.
Mặt trời sắp ngả về tây, gió đêm thổi tới làm vải che cửa lều bay phấp phới.
Có lẽ cậu nên nhân cơ hội này chạy trốn. Cậu phát hiện chỗ này không ai quan tâm đến một thằng bé. Có lẽ là vì nhìn chẳng có chút uy hiếp nào nên cậu đi đi lại lại trong doanh cũng không khiến ai để ý. Có lẽ cậu có thể cứ thế mà đi ra ngoài, rời khỏi đây, chạy trốn thật xa thật xa.
Nhưng trên tay cậu vẫn dính máu của mẹ, trên mặt và quần áo vẫn còn những giọt máu đã hóa thành màu nâu của mẹ. Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh tên quái vật kia lấy đao cắm vào cổ mẹ, cảm nhận được máu của mẹ thấm ướt người cậu. . .
Không có sức mạnh, sẽ hiểu thế nào là thấp hèn.
Câu nói của tên quái vật kia cứ vang lên trong đầu. Thù hận bừng cháy hừng hực trong lòng cậu. Giờ có chết cậu cũng không sợ, nếu có thể giết được tên quái vật kia muốn cậu làm thế nào cũng được.
Cậu không có sức mạnh nhưng cậu có thể học cách thấp hèn.
Cho nên, cậu nhấc chân lên, một lần nữa ôm củi đi về phía trước.
Trong lều, quái vật kia ngồi khoanh chân trên thảm, đang xử lý vết trúng tên trên đùi.
Cậu mất một lúc mới dùng đá lử