
phương, vẫn nên xem chừng một chút đi, ta hiện tại vừa mệt
vừa đói, cũng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện chết tiệt này.”
Cẩn thận giúp Hàn Tuyết
chỉnh áo bào xong, kéo mũ trùm đầu áo choàng lên, che khuất dung nhan thanh lệ
của nàng, đôi tay vung lên, đống lửa vẫn đang cháy hừng hực lập tức tan rụi.
Trong phòng nhất thời tối đen. Hàn Chiến cầm lấy áo ngoài khoác lên vai, bế Hàn
Tuyết lên đi ra ngoài
“Nàng ngủ trước một chút,
chúng ta lập tức sẽ trở về thành , đến nơi, ta sẽ gọi nàng.”
“Được, đến khách điếm ta
muốn tắm rửa trước.” Ngáp, an tâm dựa vào trong tay Hàn Chiến nhắm mắt nghỉ
ngơi.
“Được, đến sẽ gọi nàng.”
Một tay vỗ vỗ lưng nàng, Hàn Chiến vận khinh công đạp ánh trăng vững vàng bay
vút về hướng trong thành.
Hàn Chiến vận hết mười
tầng công lực, nhẹ nhàng phóng qua tường thành, bay vút đến thành Tây, tìm một
căn khách điếm sạch sẽ mướn một phòng liền ôm Hàn Tuyết bước vào phòng, nhẹ
nhàng đem người yêu bé nhỏ trong tay đặt ở trên giường, phủ lên chăn gấm. Mới
đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, vung tay hướng không trung ném một đạn khói tín
hiệu, mới nhẹ nhàng đem cửa sổ khép lại.
Khoảng một khắc sau, cửa
phòng truyền tới tiếng gõ nhẹ nhàng. Hàn Chiến mở cửa, người tới chính là một
trong12 thị vệ đã thất lạc với bọn họ hai ngày nay, thị vệ trưởng Vương Chính
Nghĩa. Lúc Hàn Tuyết ra cửa, trừ hắn đồng hành cùng Hàn Tuyết, còn có mười hai
thị vệ đi theo sau bọn họ, dây là quy định từ trước đến nay của Hàn Tuyết, vì
muốn phòng ngừa bị người ám toán.
“Hàn đại nhân” Vương
Chính Nghĩa hướng Hàn Chiến ôm quyền hành lễ, nhẹ giọng hỏi “Thuộc hạ thủ trong
thành một ngày, không nhìn thấy ám hiệu rời thành không dám rời, tiểu thư có
mạnh khỏe không?”
“Bình an.” Hàn Chiến ra
khỏi phòng, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng, hai người đứng ngoài cửa phòng
nhẹ nhàng trò chuyện
“Hôm kia trong thành có
người dám hạ dược tiểu thư, ta mang tiểu thư ra thành tránh một ngày, hiện nay
đang ngủ .”
Vương Chính Nghĩa lắp bắp
kinh hãi: “Tiểu thư có sao không?” Nếu tiểu tổ tông này xảy ra việc gì, hắn
chính là có mười cái đầu cũng không đủ rớt .
“Dược đã giải, lát nữa ta
muốn ra ngoài một chuyến, chuẩn bị chút dược.” Hàn Chiến chăm chú nhìn gian
phòng.”Những người khác đâu?”
“Dưới lầu.”
“Đại sảnh bảo vệ hai
người, đầu bậc thang hai người, trước cửa phòng cùng dưới bệ cửa sổ hai người,
những người còn lại, đi tìm hiểu một chút, chiều tối hôm kia ai à người cuối
cùng thuê phòng hậu viện khách điếm Phúc Quý, điều tra người đó.”
“Vâng, thuộc hạ đi an bài
ngay.” Nhìn thấy Vương Chính Nghĩa đi xuống lầu, Hàn Chiến mới xoay người trở
về phòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng, không để bất cứ tiếng động nào quấy nhiễu đến
bé con đáng yêu đang ngủ yên.
Đến trước giường, nhìn
thấy người yêu bé nhỏ trên giường đang mở lớn mắt chuyển quay tròn, sủng nịch
cười, “Tỉnh rồi sao ?”
“Đói tỉnh .” Nghiêng
người nhìn hắn, cười hướng hắn vẫy tay.
“Đã phân phó tiểu nhị
chuẩn bị nước ấm cùng thức ăn .” Nắm bàn tay nhỏ của nàng nâng đến bờ môi khẽ
hôn một chút, “Lát nữa ta muốn đi ra ngoài một lúc, Chính Nghĩa đang bảo vệ ở
bên ngoài.”
“Bọn hắn đến rồi?”
“Sớm đến , ở trong thành
đợi chúng ta một ngày .” Một bàn tay nhẹ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều
tụy, cảm thấy đau lòng.
Thoải mái cọ cọ vào tay,
“Nếu bọn hắn bắt được người hạ dược ta, ném đến Hàm Xuân Lâu cho Diễm Nương
chỉnh chúng đi.”
“Được!”
“Không cho phép đi lấy
dược loạn thất bát tao.” Hai người như bóng theo hình hơn mười năm, hiểu nhau
quá sâu, trên danh nghĩa nàng có kỹ viện lớn nhất khắp cả nước, mà trong viện
có chỗ bí mật để Hàn Kì điều chế thuốc. Hiện tại nàng không thoải mái, hắn còn
muốn rời khỏi, nhất định là muốn đi lấy thuốc, chỉ là nếu nàng đi lấy thuốc,
chắc chắn Diễm Nương sẽ biết được, nghĩ đến Diễm Nương thông minh lanh lợi khó
trêu chọc, nàng liền nhức đầu. Hàn Tuyết mở lớn mắt nhìn chòng chọc vào Hàn
Chiến, nếu hắn dám lắc đầu, nhất định sẽ xử hắn.
Khóe miệng lãnh khốc của
Hàn Chiến cong lên, chiếu sáng lên cả khuôn mặt “Được!”
” Nếu Diễm Nương hỏi phải
xử lý thế nào?” Biết hắn nhất định vẫn sẽ đi lấy thuốc , Hàn Tuyết phiền nhiễu
nhăn mi lại.
“Nàng ta không dám.” Duỗi
tay vuốt hàng mày u sầu, trên trán nàng nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
“Có thể nàng ấy chắc chắn
sẽ tới phiền ta.” Tức giận cầm lấy bàn tay to mắng 1 tiếng.
“Nàng ấy có việc phải
phiền rồi, ” Vỗ vỗ đầu nàng, “An tâm đi, ta sẽ không để cho nàng ấy làm phiền
nàng .”
“Ngươi có biện pháp?”
Nàng đưa mắt nhìn hắn.
“Đêm trước, người hạ
dược.” Quan tâm của nàng ta đâu rảnh rỗi, bằng không nhất định sẽ đến, còn có
món đồ chơi muốn cho nàng ta chơi đùa mấy ngày nữa.
“Đúng nha.” Hàn Tuyết
cười tươi rói, kéo cổ Hàn Chiến qua, tặng hắn một nụ hôn khen thưởng, Hàn
Chiến lại không chịu dễ dàng cho nàng qua ải như thế, tay ấn giữ cổ nàng lại,
kéo vào lòng mình, chiếc lưỡi chặt chẽ duỗi vào trong miệng nàng, hoạt động ,
truy đuổi cùng hắn quấn quýt, hai người ngươi tới ta đi trốn tránh truy đuổi,
động tác kịch liệt thêm việc Hà