
ên lai đây là nguyên nhân hắn không sợ hãi! Hắn hàng tháng lợi dụng kiểm tra sức khỏe giúp Đông Tâm Ngữ tiêm vào dược vật gì đó kéo dài sinh mệnh nàng, hắn lấy loại phương pháp chết tiệt này làm cho trái tim nhân tạo ngoan ngoãn đập trong cơ thể Đông Tâm Ngữ……
Tên đốn mạt! Hắn khống chế Đông Tâm Ngữ như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Người như vậy căn bản không thể xem như nghiên cứu trái tim nhân tạo thành công, sao hắn còn có thể hợp tác cùng Minh Nhật Võ Tàng?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêm Quýnh, hắn rùng mình, một quỷ kế ác độc sinh động hiện lên…… Lâm Kiệt Sinh không phải là giấu giếm dã tâm, muốn lấy điều này khống chế Minh Nhật Võ Tàng chứ?
Hàng tháng tiêm dược vật vào, tựa như độc gây nghiện, Minh Nhật Võ Tàng nếu thực dùng trái tim nhân tạo, không phải hết thảy đều phải nghe lệnh Lâm Kiệt Sinh?
Toàn bộ sự tình tiền căn hậu quả bỗng nhiên sáng lên, Diêm Quýnh nhíu mày cắn răng, phẫn hận không thôi đối với thủ đoạn Lâm Kiệt Sinh vì dã tâm của mình mà lợi dụng Đông Tâm Ngữ.
“A……” Bị tiêm thuốc giảm đau Đông Tâm Ngữ hơi giật giật người, xoay mình phát ra tiếng kêu thống khổ.
Diêm Quýnh kinh hãi, dán mặt vào kính thủy tinh: “Tâm Ngữ làm sao vậy?”
Canh Trọng Thần lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Đáng sợ! Ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể làm chậm lại tình trạng bất quy tắc của trái tim nhân tạo……”
“Nói như vậy, trái tim nhân tạo này kỳ thật là một tác phẩm thất bại.” Khẩu khí Thiên Xu khó nén thất vọng.
“Đúng vậy.” Canh Trọng Thần phụ họa nói.
“Như vậy, thay nàng giải trừ thống khổ đi! Đem trái tim lấy ra, giao cho chủ cũ.” Thiên Xu thản nhiên nói.
“Không! Không thể!” Diêm Quýnh bên ngoài nghe được vừa sợ vừa giận.
“Ngươi xác định sao?” Canh Trọng Thần nhìn “Thiên Xu” trên màn hình (đính chính là anh vẫn ở màn hình suốt, thế mà chính mình cũng tưởng anh đang đứng ở đây chứ), lại trộm ngắm Diêm Quýnh sắc mặt xanh mét ngoài cửa sổ.
“Vốn nghĩ nàng đáng giá, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, thế thì không cần lãng phí thời gian, trực tiếp đem trái tim nhân tạo báo cáo kết quả công tác cho xong.”
“Thật muốn làm như vậy sao?” Canh Trọng Thần thở dài.
“Làm như vậy là vì tốt cho nàng, lập tức vì nàng mổ trái tim đó ra.” Giọng Thiên Xu” không chút độ ấm.
“Vâng.” Canh Trọng Thần cùng các nhân viên chuẩn bị tiến hành khai đao giải phẫu.
“Dừng tay ──” Diêm Quýnh rống to, lửa giận sớm đạt tới điểm sôi trào, hắn nổi đầy gân xanh, phẫn nộ rung các đốt ngón tay phải kêu lách cách, kế tiếp biến hình.
Luận lãnh huyết, hắn thật không bằng “Thiên Xu”, uổng phí hắn vì Thiên Xu bán mạng, tên đó lại một chút cũng không quan tâm cảm thụ của hắn……
Đáng giận! Hắn tuyệt không để họ thương tổn Đông Tâm Ngữ! Tuyệt đối không!
Choang!
Một tiếng nổ, thủy tinh chịu lực cũng bị cánh tay sắt của hắn sau khi biến hình phá huỷ, hắn nhảy vào trong, nhân viên công tác che chở Canh Trọng Thần kinh hoảng chạy trốn, hắn một phen ôm lấy Đông Tâm Ngữ đang đau tới hấp hối, xoay người lao ra.
“Thiên Toàn! Vô ích thôi, mau buông nàng ra!” Qua máy tính, Thiên Xu lớn tiếng ngăn lại, cũng khởi động hệ thống phòng vệ cả tòa nhà chặn hắn lại.
Diêm Quýnh ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của hắn, hắn chạy nhanh về phía buồng lái, không ngừng chân.
“Thiên Toàn!” Thanh âm Thiên Xu như bóng với hình tức giận kêu sau lưng hắn.
Diêm Quýnh biết nếu lùi lại, tất cả lối thoát sẽ đều bị đóng, đến lúc đó muốn đi ra ngoài rất khó khăn.
Hắn nhanh chóng vượt qua cửa lớn, tiến vào buồng lái, dễ dàng không chế các nhân viên công tác, mở mái nhà, nhanh chóng đáp trực thăng, chuẩn bị bay khỏi.
Lúc này, cước trình nhanh nhất là “Khai Dương” Đoàn Duẫn Phi tới đầu tiên, hắn hướng tới bệ trực thăng, ý đồ ngăn cản Diêm Quýnh rời đi. Diêm Quýnh liền lấy tay tạp vào mặt hắn, vì né tránh hắn phải buông tay nhảy xuống.
Theo sau là “Thiên Quyền” Gia Cát Tung Hoành ra lệnh cho nhân viên đóng mái nhà lại, nhưng lúc này mái nhà đã mở ra một nửa, Diêm Quýnh lách qua khe hở này, chở Đông Tâm Ngữ bay ra.
“Thiên Toàn!” Ngọc Hành Thạch Dật ngửa mặt lên trời la lên, nhưng gọi không được Diêm Quýnh kiên trì quyết tâm rời đi.
“Thiên Ki, ngươi bay đi đuổi hắn trở về!” Đoàn Duẫn Phi nói với Địch Kiếm Hoài, trong sáu người chỉ hắn mới có khả năng phi tường.
Địch Kiếm Hoài khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: “Đuổi cũng vô dụng, cần gì phải làm vậy? Cuồng tính của Thiên Toàn, ai cũng khuyên không đổi ý đâu.”
“Nhưng hắn lỗ mãng như vậy đã chọc giận “Thiên Xu”……” Đoàn Duẫn Phi cau mày, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
“Ngươi đang lo lắng “Thiên Toàn” Sao?” Địch Kiếm Hoài đùa cợt hắn.
“Nực cười! Ai lo lắng cho hắn? Ta sợ hắn ra ngoài như vậy sẽ gặp rắc rối, phiền hà chúng ta.” Đoàn Duẫn Phi lập tức phủ nhận.
“Phải không?” Địch Kiếm Hoài duyên dáng cong khóe miệng. Thiếu “Thiên Toàn”,“ Khai Dương” nhất định cảm thấy thực nhàm chán đi!
“Thiên Toàn muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi đâu?” Thạch Dật nhìn chằm chằm màn trời hỏi.
“Nhất định là đi gặp Lâm Kiệt Sinh, người này luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.” Gia Cát Tung Hoành đẩy