Chiêu Quân Săn Chồng

Chiêu Quân Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322744

Bình chọn: 8.5.00/10/274 lượt.

âu mới hỏi:

"Chiêu Quân, ngươi cần người đến tính làm cái gì? Bọn họ không có khả

năng giúp ta phê duyệt các khoản sổ sách đó."

"Ta đương nhiên

biết chuyện này, làm sao ta ngu đến như vậy được!" Đàm Chiêu Quân liếc

trắng mắt, thấy Giang Dung dẫn năm người bước nhanh gấp trở về, lập tức

vui vẻ ngoắc. "Toàn bộ các ngươi lại đây, mỗi người chuyển một chồng,

đem chúng trở về phòng ghi chép sổ sách giao cho Nhị thiếu gia cùng Tam

thiếu gia xử lý."

Doãn Thức Câu cuối cùng hiểu "Biện pháp giải quyết" của nàng.

"Chiêu Quân, Thức Hoa cùng Thức Kiêu bề bộn nhiều việc . . ."

"Nhưng không nhiều bằng ngươi, hơn nữa bọn họ còn độc thân, không giống như

ngươi có vị hôn thê cần chăm sóc." Nàng đúng lý hợp tình chỉ huy người.

"Chồng bên trái kia lưu lại, toàn bộ còn lại chuyển đi hết."

Vị hôn thê . . . Nghe nàng tự xưng như vậy, Doãn Thức Câu ánh mắt nhu hòa, biểu tình cũng mềm mỏng.

Nhìn trên bàn chồng chất như núi gì đó không đến ba lượt chuyển đi chỉ còn

vài quyển nàng lựa ra, hắn nhịn không được cười hỏi: "Cho nên, nhiêu đó

chính là công tác ta hôm nay?"

"Đúng, chờ ngươi theo giúp ta ngắm hoa về, ta lại cùng ngươi xử lý công việc." Đàm Chiêu Quân thực đầy nghĩa khí vỗ ngực.

Tưởng tượng Nhị đệ cùng Tam đệ thấy số sổ sách này chuyển trở lại khi đó có

thể sẽ có biểu tình gì, Doãn Thức Câu liền không nhịn được muốn cười.

"Thức Kiêu hội phát cuồng, ta xem chúng ta nên nhanh chóng xuất môn đi."

"Giang Dung, nhanh chút thay trang chủ chuẩn bị." Đàm Chiêu Quân vui vẻ nhảy

dựng lên, thấy Giang Dung vừa vặn trở về, lập tức phân phó."Ta cũng quay về Hà viện chuẩn bị, một khắc sau gặp tại cửa Hạnh viện."

"Tốt." Nhìn theo bóng dáng nàng nhảy nhót rời đi, Doãn Thức Câu tươi cười không ngừng.

Hắn biết hiện nay mỗi người đều vội vàng sứt đầu mẻ trán, ngay cả nàng cũng giúp đỡ mọi người, đã nhiều ngày cùng hắn không đi ra khỏi cửa, mà

phương thức hắn bồi thường cho nàng cũng chỉ là hết bận rộn công việc,

cùng nàng chơi cờ.

Cũng bởi biết như vậy cho nên cho dù trong

lòng hắn đối với xuất môn vẫn cảm thấy không yên như cũ nhưng hắn vẫn

đáp ứng nàng. Mà thấy bộ dạng nàng vui vẻ, cho dù biết lần này xuất môn

chính mình sẽ trở thành chú mục tiêu điểm, thậm chí bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cũng không quan tâm.

"Trang chủ, tiểu nhân giúp

ngài thay quần áo." Giang Dung đang cầm xiêm y, từ sau khi gặp chuyện

không may, đây là lần đầu tiên trang chủ ra trang, ngay cả hắn cũng khẩn trương lên. "Trang chủ xin yên tâm, tuy rằng bên ngoài không giống

trong sơn trang khắp nơi đều sửa lại sườn dốc, nhưng tiểu nhân cao lớn

khí lực nhiều, cho dù gặp bất cứ cầu thang gì, tiểu nhân vẫn hoàn toàn

nhấc ghế đưa lên được."

"Ừ, vậy làm phiền ngươi, Giang Dung." Hắn gật đầu mỉm cười. Kỳ thật Giang Dung vốn là hộ vệ của hắn, sau khi gặp

chuyện không may Giang Dung vẫn luôn tự trách ngày ấy không ở bên cạnh

hắn, cho nên kiên trì lưu lại làm người hầu của hắn, bắt đầu chiếu cố

cuộc sống hàng ngày của hắn, đối với Giang Dung mà nói, thật sự là đại

tài tiểu dụng (khả năng nhiều nhưng chỉ sử dụng một ít thật là lãng phí). "Đợi lát nữa Thức Kiêu chắc sẽ đi qua, động tác chúng ta nhanh lên một chút."

Không đến một khắc, một hàng bốn người chạm trán ở cửa vào Hạnh viện, chậm rãi từ cửa sau chuồn mất.

Cùng thời khắc đó, trong phòng ghi chép sổ sách đột nhiên truyền đến tiếng

gầm giận dữ, ngay sau đó Doãn Thức Kiêu vọt ra, hướng Hạnh viện bay vút

đến.

Chỉ tiếc, chậm một bước, Hạnh viện đã là vườn không nhà trống, không thấy bóng dáng một ai. Hắn lập tức lại xông tới Hà viện bên cạnh, cũng không thấy Đàm Chiêu Quân cùng cái tỳ nữ kia của nàng.

Hắn nổi giận thuận tay chộp một người hầu ở Hà viện. "Người đâu?!"

"Tam thiếu gia là chỉ . . . Đàm cô nương sao?" Tỳ nữ xác nhận.

"Vô nghĩa! Nàng đâu? Có phải Trang chủ cùng nàng ở một chỗ hay không?"

"Đúng vậy, mới vừa rồi Giang Dung phụ đẩy ghế có bánh xe cho trang chủ, Thu

Phong cũng đi theo, Đàm cô nương thì ở bên cạnh trang chủ, hai người nắm tay nhau thật chặt!" Tỳ nữ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nhịn không được che miệng cười, đã quên tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm."Đàm

cô nương nói Hoa vương Mẫu đơn ở Mai trang rốt cục nở hoa rồi, cho nên

vừa rồi bốn người bọn họ từ cửa sau ra ngoài, muốn tới Mai trang nắm mẫu đơn."

Doãn Thức Kiêu nhất thời ngẩn ra. Đến Mai trang ngắm hoa?

Cho nên, đại ca ngồi trên ghế có bánh xe kia . . . ra cửa?!

Đàm Chiêu Quân a Đàm Chiêu Quân! Coi như ngươi giỏi!

"Tốt! Doãn Thức Kiêu ta thật sự phục ngươi rồi!"

Cho dù mùa mẫu đơn sắp kết thúc, nhưng khắp nơi hoa mẫu đơn vẫn còn nở rộ

như cũ, trên đường các mỹ nhân người người đều cài hoa, ganh đua sắc

đẹp, cử chỉ đấu hoa này thật là thú vị.

Kết quả, bọn họ không đến Mai trang ngắm mẫu đơn mà lại đi dạo trên đường.

Trong dự đoán, từng đạo ánh mắt có tò mò có kinh ngạc phóng lại hướng bọn họ, tất cả đều hướng về phía Doãn Thức Câu đi lại mà xem, đây là là lần đầu tiên bọn họ thấy thứ này, hơn nữa có người nhận ra Doãn Thức Câu, vì

thế bắt đầu có người xì xào bàn tán, chỉ trỏ.


pacman, rainbows, and roller s