Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327631

Bình chọn: 9.5.00/10/763 lượt.

, Tô Nhu hơi ngượng, một tay đặt trên lưng Nghiêm Trạm Thanh, một tay túm chặt lấy khuy áo hắn. Hắn hình như muốn trút giận cái gì đó, hôn chuyển thành cắn gặm, hoàn toàn mất lý trí.

“Vừa nãy không phải anh nói sẽ nuôi tôi hay sao?” Mạch Sanh Tiêu quay đầu nhìn Duật Tôn, đôi mắt lộ sự bất cần khó hiểu.

" Đương nhiên."

“Tôi muốn cái gì anh cũng đáp ứng được phải không?”

“Phải.”

“Tôi muốn rất nhiều tiền, muốn quần áo hàng hiệu, nếu mà được, còn muốn một căn hộ, tốt nhất… là từ nay về sau anh phải bảo đảm cho con đường tôi đi đều thuận lợi.”

“Em nên hiểu rằng những điều này với tôi dễ như trở bàn tay, Mạch Sanh Tiêu, chỉ cần em nghe lời, em muốn gì tôi sẽ cho em cái đó.” Duật Tôn quả là không nhìn lầm, từ lần đầu tiên y nhìn thấy cô ở cổng trường học, y đã phát hiện ra dã tâm giấu dưới đáy lòng của cô.

Có một số người cả đời chỉ mong đơn giản là không phải lo chuyện tiền bạc cơm áo, chỉ cần bình bình an an, nhưng Mạch Sanh Tiêu lại không nằm trong số đó, cô ta chỉ muốn tìm được một người có thể giúp cô ta có thể bước lên bậc cao hơn, cô ta đã từng nếm trải mùi vị bị người khác dẫm nát dưới đáy giày, nên thứ người khác có, cô ta cũng phải có, thậm chí là phải có nhiều hơn. (Suy nghĩ hiện tại của Duật Tôn về Sanh Tiêu)

Hai người ngồi ở sô pha phía đối diện đang ôm hôn nhau nhưng vì đoạn đối thoại trên mà ngắt ra, Nghiêm Trạm Thanh ngạc nhiên vạn phần, hắn không bao giờ ngờ được Mạch Sanh Tiêu lại có thể nói ra những lời như vậy, dù hắn có hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô nhưng hôm nay, ngồi đây thấy Duật Tôn ôm chặt Sanh Tiêu vào lòng, cô không hề phản kháng, làm lòng hắn mới vừa bình tĩnh lại dậy sóng.

“Trước kia, giữa hai người chỉ đơn giản vậy thôi?” Duật Tôn nói những lời này bên tai Sanh Tiêu, âm thanh rất nhỏ rất nhẹ, còn hơi thở thì lạnh và sắc như dao nhọn, từng chữ từng chữ như đâm như khoét vào cô khiến cô thương tích đầy mình.

Chuyện mấy tháng trước, cô không muốn nhớ lại chút nào, nếu như có thể cô cũng mong không bao giờ phải gặp Nghiêm Trạm Thanh nữa.

Thấy cô không trả lời, khóe môi Duật Tôn nhẹ vẽ một đường cong, làn môi của kẻ bạc tình khẽ nhếch, cười mà lạnh cực điểm, năm ngón tay y vuốt ve suối tóc của Sanh Tiêu, luồn tay vào giữa những lọn tóc, tới khi một bàn tay chạm tới gáy cô, kéo khuôn mặt cô sát vào y, hai khuôn mặt rất gần, hai cái mũi đụng phải nhau, làn da y tinh mịn vô cùng, ngũ quan đẹp đẽ như được dày công tạo hình, tất cả hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh. Sanh Tiêu chỉ kịp nhìn thấy môi y mấp máy phun ra hai chữ, “Hôn tôi.” Vì ngồi rất gần nên khi Duật Tôn nói những lời này môi y kề sát vào môi Sanh Tiêu.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, bàn tay phải chống trước ngực y, nhưng hình như Duật Tôn không cho cô cơ hội đổi ý, cúi đầu, ép sát vào cô. Sanh Tiêu vội vàng tránh ra, y vừa hôn lên môi dưới của cô thì phát hiện ra hành động né tránh của cô nên đã cắn thật mạnh.

Rất đau.

Hàm răng y cắn xé, cô không thể không hé miệng ra để giảm bớt cơn đau, chỉ chờ có vậy đầu lưỡi y thừa cơ chui vào miệng Sanh Tiêu, một cảm giác lạ lẫm bao phủ lấy tất cả các giác quan của Sanh Tiêu, tấn công cướp đoạt, một lớp mồ hôi đậu trên cánh mũi, một tay cô bị y khống chế trong lòng bàn tay. Kịch liệt một hồi, Duật Tôn mới lui lại, dục vọng trong mắt y hiện rõ mồi một, “đi.”

" Các ngườii đi đâu?" Nghiêm Trạm Thanh hỏi.

Giọng y càng trở nên trong trẻo thâm thúy, không hề có ý tốt, “Cậu nói thử xem? Nghiêm thiếu chẳng nhẽ không biết?” Nói xong lôi Mạch Sanh Tiêu ra thẳng khỏi phòng bar hạng nhất.

Nghiêm Trạm Thanh nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, khóe môi xụ xuống như tự giễu, hắn ngoảnh mặt về phía Tô Nhu, giọng nói trở nên dịu dàng, “Chúng ta đi thôi, em muốn tới đâu?”

“Về nhà đi, cũng mệt rồi.”

Giờ phút này chính là khoảng thời gian hắn hằng mong ước, vì nó mà hắn một mực chờ đợi, Nghiêm Trạm Thanh không ngừng tự thuyết phục bản thân, rồi nắm lấy tay Tô Nhu ra ngoài.

" Không còn sớm nữa."

*

Hơi lạnh, cuộn chặt lấy bàn tay phía không bị y nắm lấy, “Tôi tự về được.”

Y nhướn cao lông mày, nhìn ra được ý tứ của cô, “Em chắc chắn muốn về?”

Thân hình y cao lớn, đứng trước mặt cô, che hết ánh sáng của chiếc đèn sau lưng y, khuôn mặt y khuất bóng trong những mảng tranh sáng tranh tối, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ xoa mặt cô.

Mạch Sanh Tiêu không dám nhúc nhích, điếu thuốc trên đầu ngón tay y như chiếc lưỡi rắn đỏ quoạch lè ra, chực chờ cắn vào con mồi.

“Em dám đùa giỡn tôi sao?”

" Tôi không dám." Cô thành thật đáp.

“Hôm nay tôi nhất định phải muốn em, em thấy thế nào?” Y nói chậm rãi, thái độ tự nhiên, thần thái cuốn hút mê người.

Cằm Mạch Sanh Tiêu lay động, bị y nắm chặt, “Tôi đồng ý ăn một bữa cơm với anh, anh sẽ cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng.”

“Em cho rằng em đáng bao nhiêu tiền?”

Cô tức cười, môi mỏng của y khẽ nhếch, lại hé mở lần nữa, “Đùa với tôi, em sẽ bị tôi đùa giỡn lại đến chết đấy, em có muốn thử không?”

Mạch Sanh Tiêu định bỏ y lại đi thẳng, nhưng người đàn ông như y, cô làm sao mà trêu nổi?

Động tác của Duật Tôn vô cùng nhanh, ra tay


Lamborghini Huracán LP 610-4 t