Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212781

Bình chọn: 8.5.00/10/1278 lượt.

ình như vậy vẫn là không nên nói ra.

Cho dù y lúc trước vừa ý cô chỉ là bởi vì đặc thù ham mê của y, y cũng không cần phải như vậy, mỗi lần mỗi phút nhắc nhở cô. Mạch Sanh Tiêu chỉ là cảm thấy có chút khổ sở, đàn ông đều là như vậy phải không? Lúc yêu chiều thì chuyện gì cũng có thể bao dung nhưng khi mà đã có niềm vui mới lại có thể một cước đá văng ngươi ra xa.

Cô nhẹ hít một hơi, nhưng thời tiết quá mức khô nóng, không khí hít vào ngược lại khiến cho lồng ngực càng đau đớn hơn."

Tôi chưa từng có nghĩ tới anh có thể tin tưởng tôi, niềm tin của anh trong mắt tôi, cũng chẳng đáng giá."

Bọn họ không phải người yêu, ai cũng không cần tin tưởng ai.

Cố Tiêu Tây cảm thấy trong lòng càng khó chịu, cô không nghĩ lại đối với Mạch Sanh Tiêu như vậy, lại càng không muốn vì mình mà tổn thương người khác.

Đối với Cố Tiêu Tây mà nói, Mạch Sanh Tiêu chỉ là người xa lạ. Tuy nhiên khi thấy Sanh Tiêu khổ sở, chính cô cũng cảm thấy khổ sở theo, là một người không quen biết mà còn như thế, cô thật không hiểu Nghiêm Trạm Thanh trong lòng nghĩ như thế nào, có lẽ anh ta không nên nhận định là Mạch Sanh Tiêu chỉ có rời khỏi Duật Tôn mới có thể hạnh phúc?

Không phải đều nói, làm cho người mình yêu được hạnh phúc, mới là hạnh phúc lớn nhất của bản thân sao?

" Mạch Sanh Tiêu, cô trở về đi, đừng ở lại đây thêm mất mặt." Duật Tôn đưa tay trái, vững vàng ôm lấy lưng Cố Tiêu Tây.

" Tôn, sao anh không cho cô ta rời đi, đều đã chán rồi, cũng nên đuổi cô ta đi thôi." Cố Tiêu Tây mở miệng nói lớn.

Bước chân Mạch Sanh Tiêu bỗng dừng lại, tựa hồ cũng chờ câu trả lời của Duật Tôn," Cô ta nói đúng, chỉ cần anh nói cho tôi đi, tôi lập tức sẽ ra đi, hơn nữa còn đáp ứng các người, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mắt các người nữa."

Duật Tôn thần sắc thật lạnh lùng, trên mặt y, kể cả đôi mắt, đều nhìn không ra chút mảy may dao động, phảng phất như trên đời này chỉ có mình y mới là vĩnh viến bất khả xâm phạm, Mạch Sanh Tiêu cùng Cố Tiêu Tây đều đang đợi y mở miệng, y cũng không có liếc mắt nhìn Sanh Tiêu, ánh mắt y dừng lại trên đỉnh đầu Cố Tiêu Tây," Tôi nhớ là tôi và em đã nói qua, chuyện của tôi, em đừng có quản."

Cố Tiêu Tây khẽ giật mình, cô có chút nóng vội.

Mạch Sanh Tiêu không đợi đáp án nữa, chuẩn bị rời đi.

Ở đây ngây ngốc quá lâu, thật là mệt chết đi.

Cố Tiêu Tây mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, bàn tay Duật Tôn dán trên thắt lưng cô, hơi nóng từ lòng bàn tay làm cô khó chịu muốn đẩy ra, nhưng cô đâu dám.

Chỉ cần lúc một mình ở cùng chỗ với Duật Tôn, cô đều nhịn không được sợ hãi, cô thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi Duật Tôn, trốn thật xa. Càng nghĩ như vậy, cô lại càng đem tất cả hi vọng ký thác vào Sanh Tiêu , có lẽ để Duật Tôn hết hy vọng thì Nghiêm Trạm Thanh có thể đáp ứng thỉnh cầu của cô.

Cố Tiêu Tây cầm lấy cốc nước đá trên bàn, cô thậm chí không nghĩ ngợi, liền đem toàn bộ nước bên trong hất lên mặt Sanh Tiêu.

Mạch Sanh Tiêu lúc trước bởi vì trời nóng nực mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vậy mà trong nháy mắt trở nên lạnh buốt, nước đá kích thích từng tế bào quanh thân cô, hơn nửa lượng nước từ khuôn mặt cô chảy xuống, mà ngay vạt áo trước đều đã ướt sũng.

Cô thật không ngờ, Cố Tiêu Tây nhìn có vẻ là một cô gái hiền lành như vậy cũng có thể làm loại chuyện này.

Duật Tôn đứng ở bên cạnh, chứng kiến Cố Tiêu Tây cầm lấy cốc nước, nhưng cũng không hề ngăn cản.

Chỉ là bàn tay y nắm chặt, ngón tay thon dài cuộn lên, trên mu bàn tay, mỗi một đường gân xanh đều hiện lên rõ ràng.

Mạch Sanh Tiêu bị lạnh khiến hàm răng run rẩy, cô nhớ tới Duật Tôn lúc trước đã từng nói, nếu ai dám đánh cô, cô liền có thể đánh lại, đã có y là chỗ dựa cho cô.

Nhưng hôm nay, cô đã thành người cũ rồi, e rằng những lời này y đều đã quên.

Cô cũng nghĩ tới “đáp lễ” cho Cố Tiêu Tây , nhưng mà để làm gì chứ? để vãn hồi chút tự tôn cho cô ư?

Mạch Sanh Tiêu vuốt mặt, trước mặt mọi người cô cũng đủ mất mặt rồi.

Rất nhiều người đều nhìn qua, cánh tay Mạch Sanh Tiêu chợt bị kéo, một bóng người lướt qua người cô, người đó quơ lấy ly nước ô mai ướp lạnh Sanh Tiêu uống còn một nửa, nhằm giữa mặt Cố Tiêu Tây hất qua," Cái đồ tiện nhân!"

Mắt Cố Tiêu Tây bị nước ô mai bắn tung tóe cay xè, một cái chén ngay sau đó đập tới, rơi vào trước ngực.

Mạch Sanh Tiêu một tay bị đối phương giữ chặt," Sanh Tiêu, chúng ta đi!"

Nguyên lai, Mạch Sanh Tiêu ngồi nửa ngày, đã hẹn trước với Thư Điềm ra ngoài, muốn dạo phố cho thay đổi không khí, không nghĩ tới cô ấy lại tới nhanh như vậy.

Cố Tiêu Tây tuy rất chật vật, nhưng lại không cảm thấy khó chịu, cô rút khăn tay lau quần áo, mà Duật Tôn đứng ở bên cạnh cũng chỉ đứng nhìn, vẻ mặt y không vui, chắc là trách cô đã ra tay.

Cố Tiêu Tây vốn cho rằng Duật Tôn sẽ giận tím mặt, nhưng mà. không có.

Xem ra Mạch Sanh Tiêu trong mắt y cũng không có mấy giá trị.

Thư Điềm lôi kéo Sanh Tiêu rời đi rất nhanh, vừa đi, vừa mắng ," Nếu cậu không thành cái bộ dáng ra thế này, tớ chắc chắn sẽ xông đi lên xé nát mặt của con bé đó!" Thư Điềm kéo cô ngồi ở bên cạnh trên ghế dài trong công viên ,

" Cậu nhìn lại cậu xem, sao lại khô


80s toys - Atari. I still have