
u chậm rãi mở mắt, ngón tay run run đè xuống bàn phím.
Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu kết nối, truyền đến trong tai giọng nói từ tính mê hoặc của y. Trống ngực Sanh Tiêu đập thình thịch, sững sờ không biết nên nói gì.
Cô nghe rõ đầu dây bên kia truyền đến tiếng động xột xoạt nho nhỏ, cho rằng Duật Tôn muốn tắt điện thoại bèn la lớn “ Cứu tôi, cứu tôi với”. Cô lo lắng cầm chặt điện thoại, toàn bộ hy vọng lúc này đều đặt lên người y. Bây giờ, chỉ một chút động tĩnh cũng khiến cô run rẩy không thôi, cuống họng không thốt nổi nên lời.
“ Cứu cô ? » Duật Tôn như đang cười, “ Cô thật biết nói một đằng làm một nẻo đấy! Không phải sống chết cũng muốn thoát khỏi tôi sao? Trả nợ xong rồi mà, tại sao tôi lại phải cứu cô? Tôi không còn cần cô nữa, vậy mà cô cũng không biến được à?”
Trong giọng nói của có tiếng gằn, đến mức mỗi người ở đây đều có thể nghe rất rõ ràng. Tô Ngải Nhã nhếch miệng cười đầy khinh miệt, thủy chung không biết đang nghĩ gì.
Thư Điềm quỳ rạp trên mặt đất, mới vừa rồi không để rơi một giọt lệ, nhưng lúc này lại chẳng nhịn được mà khóc nấc lên, cô không ngờ Sanh Tiêu vì mình mà phải làm như vậy, cúi đầu nhục nhã. “ Không cần phải làm vậy mà...”
“ Van cầu anh, xin anh, cứu tôi lần này được không? » Giọng Mạch Sanh Tiêu khản đặc “ Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ có ý nghĩ khác nữa, anh muốn cái gì, tôi sẽ làm thế đó, tôi sẽ ngoan ngoãn mà, anh muốn tôi cười, tôi cười, anh muốn tôi khóc, tôi sẽ khóc.”
“ Mạch Sanh Tiêu, cô cũng mặt dày thật?” Duật Tôn có vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại khác xa, thập phần thoải mái. “ Cô có thật lòng muốn không ?”
Sanh Tiêu bị y lăng nhục, đã mấy lần địnhném điện thoại đi, ánh mắt cô mờ mịt, chỉ muốn nhắm lại, để không ai nhìn thấy bi thương trong đó. “ Phải như thế nào anh mới bằng lòng cứu tôi, chỉ cần anh nói ra, điều gì tôi cũng bằng lòng.”
“Ha. »Y cười hết sức nhẹ nhàng. “ Trên người cô thật sự chẳng có gì hấp dẫn tôi ngoài thân thể cô, cô nói làm sao bây giờ ?”
Tính tình cô quá bướng bỉnh, lại không biết hạ mình lấy lòng đàn ông, mấy ai có thể chịu được ?
Nếu không phải vì khuôn mặt tuyệt mỹ và dáng người hoàn hảo, chẳng biết y đã vứt cô vào xó xỉnh nào rồi.
“ Chỉ cần anh nói, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.” Ánh mắt cô sau khi nói ra những lời này chỉ còn trống rỗng và tuyệt vọng, tiasáng cuối cùng đã biến mất, cho dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt cũng không tìm thấy nữa.
Thư Điềm khóc đến khàn cả giọng, Sanh Tiêu còn trẻ như vậy, nhưng dáng vẻ tuyệt vọng nhường ấy, đủ để cô thấy chỉ còn lại bi thương.
“ Mạch Sanh Tiêu, tính cô quá cứng nhắc, tôi không thích, như vậy đi, cô nói cho tất cả những người ở đó biết, lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên cô rên rỉ dưới thân tôi ra sao, tôi sẽ cứu cô.”
Trong lúc này, y đang nhàn nhã nằm trên ghế sô pha thượng hạng, y vừa về, cũng đã thay quần áo rồi, nhưng vẫn không nhanh không chậm, tư thái hết sức thoải mái, hai chân đặt lên bàn trà.Còn ở đầu bên kia, tiếng Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào thống khổ,rất nhỏ nhưng yvẫn nghe thấy.
“ Anhđùa giỡn tôi thấy vui lắm phải không?” Mạch Sanh Tiêu nói đứt quãng, cô kiên cường, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái 20 tuổi, cô đã làm sai cái gì chứ?
Thấy bên kia không nói gì, cô liền ngoan ngoãn gật đầu, như một con thú nhỏ đáng thương giãy dụa trong phút cuối, giọng nói thê lương “ Được, tôi nói, tôi sẽ nói.”
Trong lòng Duật Tôn nhói lên một cái, hình như là có thứ gì đó mãnh liệt đang ập đến, không khỏi thấy bực bội, y nhướng lông mày, quát lên “ Loại chuyện đáng xấu hổ này mà cô cũng nói ra ngoài được sao? Câm miệng cho tôi, nói xem cô đang ở đâu?”
Tô Ngải Nhã và Hải ca bỏ đi, Mạch Sanh Tiêu bị bịt mắt lại và nhốt cùng với Thư Điềm.
Những kẻ đó mặc dù không động vào thân thể hai người, nhưng lại nghe theo sự chỉ bảo của Tô Ngải Nhã, khiến cho các cô nếm không ít đau khổ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Sanh Tiêu và Thư Điềm như rơi vào bóng tối vô tận, cô cúi đầu thấp, lọn tóc rủ xuống trước ngực, mềm mại như một dải lụa.
Mạch Sanh Tiêu không chắc Duật Tôn có thể tới hay không, Tô Ngải Nhã đã mai phục khắp nơi, nếu y cứ đến mà không chuẩn bị gì, chắc chắn sẽ gặp không ít nguy hiểm.
Nỗi lo lắng trong nội tâm cô rất nhanh đã bị tiếng đánh nhau bên ngoài bao phủ, Sanh Tiêu co rúm hai vai, ghé sát vào Thư Điềm, “ Nghe thấy không?”
“Hình như có tiếng đánh nhau”
“Thư Điềm, cậu sợ không?”
“Mình không sợ, theo Tang Viêm, không phải là chưa gặp qua bao giờ, Sanh Tiêu, cậu đừng sợ, còn có mình ở đây…”
“Mình cũng không sợ”, Mạch Sanh Tiêu khẽ rên, “ Nhưng mà mình đau quá”.
“Sanh Tiêu”, Thư Điềm biết rõ Sanh Tiêu đã bị thương, cô cố gắng nghĩ ra chủ đề nói chuyện làm Sanh Tiêu quên đi đau đớn. “ Người kia… là ai? Anh ta sao lại đối xử với cậu như vậy?”
“ Mình không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta hết, Thư Điềm, xin lỗi, mình thật sự không thể nói”
“ Sanh Tiêu, không có việc gì, cậu còn đau không?”
Chờ bên trong đã yên lặng, Duật Tôn mới mở cửa chính đi vào, y phủi hai tay, kho hàng rộng lớn giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Y mặc áo gió đen nhánh, tháo ra chi